(Vanchuongphuongnam.vn) – Trên văn đàn, nhà văn Phùng Văn Khai gây ấn tượng trong lĩnh vực tiểu thuyết lịch sử với nhiều tác phẩm giá trị. Hiện nay, anh đang bắt tay viết bộ tiểu thuyết Vương triều Tiền Lý với 4 tập gồm: Nam Đế Vạn Xuân, Triệu vương phục quốc, Đào Lang vương, Bá Thuật vong quốc. Nam Đế Vạn Xuân là bộ tiểu thuyết viết về Vương triều Tiền Lý với các anh hùng dân tộc như Lý Bí, Triệu Quang Phục đánh đuổi giặc Lương giành độc lập dân tộc, xây dựng nhà nước Vạn Xuân, tôn sùng đạo Phật mà tiêu biểu là việc Lý Nam Đế cho xây chùa Trấn Quốc còn đến hôm nay.
Tuy nhiên, ở một góc khác, Phùng Văn Khai không khỏi làm người đọc ngạc nhiên thú vị với những vần thơ êm ái, uyển chuyển giàu hình ảnh, giàu âm điệu. Văn chương phương Nam trân trọng giới thiệu đến bạn đọc chùm thơ của Phùng Văn Khai viết về hoa sen nhân chuyến về thăm Đồng Tháp.
Nhà văn Phùng Văn Khai
Sen cởi áo
Hé chồi nghiêng lưng
Mưa mừng chấp chới
Chúm chím hương bung
Xanh ngần tơ tuổi
Bung biêng đá sỏi
Thắm thẹn then xanh
Lụa gầy thức nhụy
Chớp lóa gõ cành
Riết phồng ngát giọt
Gió nhức mùa non
Trăng mưng tở mở
Núm thơm nghiên son
Nhiên trong tơ tóc
Buông cởi sơ sương
Ngực hoan khỏa khép
Muốt bờ mây vương.
Khúc sen
Từ bùn sen mọc bông sen
Tạ nguồn cội nghĩa lửa đèn nghìn năm
Mát xanh đêm ánh trăng rằm
Thơm mây nước vết khăn rằn in khuya
Thơm vào tượng thơm vào bia
Thơm từ cổ tích nong nia giần sàng
Tháp Mười sông nước minh mang
Sen ôm bóng nước hồn làng xưa sau
Khởi từ những khúc nông sâu
Tự áo nâu tự bùn nâu chân trần
Cùng người thắp sáng nghĩa ân
Kết vàng đá thắm trong ngần ca dao
Không e thấp không quản cao
Xanh cùng trời biếc ấm vào thịt da
Ông bà ta mẹ cha ta
Cầm sen đi suốt đường xa nẻo gần
Trùng trùng thân đứng bên thân
Cao dày hơn sóng ân cần hơn mây
Hỡi người người đi đó về đây
Cùng ta hát khúc ca này dâng sen.
Hỏi sen
Sen ơi, sen bao nhiêu tuổi
Mãi thơm sâu nụ hôn đầu
Sen ơi, áo ta sao bạc
Mồ hôi ủ vết chân trâu
Tơ vạc tàn ngày mưa lạnh
Âm thầm nhóm lửa mặt sông
Tóc đèn tận đêm ngậm bóng
Kín nỗi sương sa trùng trùng
Tiếng hót vun chân trời hoa
Hồn nụ tượng hình mây trắng
Hàng cây âm âm đội sóng
Trang nghiêm lệ mặn mạn thuyền
Vách đá trĩu câm vai biển
Khô khuya gõ vết sông bầm
Nỗi hỏi vang sâu thinh lặng
Cao xanh một giọt sen buông.
Đêm sen Gò Tháp
Tưởng nhớ Thiên hộ Võ Duy Dương và Đốc binh Nguyễn Tấn Kiều
Những gạch đá đền đài đã cũ
Mây trắng bay ngang cũng cũ rồi
Duy máu đỏ của người trung nghĩa
Mãi tươi màu trong sắc hoa sen
Tim nhói buốt một đường gươm trận
Đã gầm lên vang động Tháp Mười
Xác đã trả về nơi sình sạp
Hồn trăm năm còn ngậm hoa cười
Trăng vằng vặc trên đầu chi lắm
Những bông tràm ngẫm nghĩ canh khuya
Hương cháy đỏ ruột từng bông sen thắm
Đang rạng dần trong sắc lá xanh kia
Ta quỳ xuống trước mộ người tuấn kiệt
Quỳ trước sen Gò Tháp giữa sương khuya
Quỳ trước máu xương mấy nghìn tráng sĩ
Đã một đi không hẹn buổi quay về
Trăng vẫn sáng trên đầu vằng vặc
Sen vẫn thơm ngan ngát bên trời
Máu vẫn đỏ trong tim từng nhịp đập
Gò Tháp hẹn về ấm sáng mỗi vành nôi.