Khúc cuối – Chùm thơ Tịnh Bình

146

(Vanchuongphuongnam.vn) – Biết trăng trối gì đây/ Nhặt tiếng chim lên cơn hen ngày vội/ Giấu vào phong phanh lồng ngực/ Nơi buồng tim đang hấp hối nhịp tàn…

Ảnh minh họa

Khúc cuối

Mảnh gương trăng lấp ló
Sao không nói gì để mặc chiều đi…?

Giấc mơ trôi trôi vô định
Khum tay không kịp vớt nữa rồi
Ai gỡ vành trăng neo tóc rối
Để cả đêm dài xô nghiêng

Biết mình không thể nấp vào bình yên
Cơn sóng đời ầm ào chộn rộn
Bãi cát trắng chỉ là nơi bàn chân tạm dừng nghỉ mệt
Một bóng cây vỗ về qua cơn say nắng
Hành trình mải miết
Rồi phải tiếp tục đi…

Hỡi cánh hoa thiêm thiếp trong vườn sáng nay
Biết nói gì đây
Khi héo úa gọi tên mình
Rồi bao lâu phải rơi
Ta chợt thương nức nở cuộc người
Những chia ly đắng chát

Sao không níu được gì hỡi trống rỗng bủa vây
Hơi thở lặng im giữa trùng trùng huyên náo
Người nhìn người trong dư lệ mờ hoen
Biết trăng trối gì đây
Nhặt tiếng chim lên cơn hen ngày vội
Giấu vào phong phanh lồng ngực
Nơi buồng tim đang hấp hối nhịp tàn…

 

Trên hành trình thời gian

 

Sẽ gợi lại miên man hồi ức
Khi vô tình gặp bầu trời màu xanh trứng sáo
Giấc mơ tách vỏ ra ràng
Cánh diều tuổi thơ những chiều thơm nắng

 

Ngày và đêm
Cô độc đã trở thành người bạn
Ta không còn ấu thơ để vô tư cười khóc
Khu vườn đầy nắng mai và tiếng chim chợt thành một điều hiển nhiên quen thuộc nhàm chán
Bình lặng hay không còn bình lặng nữa rồi?

Biết sẽ không trở lại
Người ra đi và đi mãi
Và một ngày nào đó ta cũng thế
Chẳng có gì xáo trộn
Hỡi dòng chảy miên man bất tận
Cảm ơn mây trời đã cho loài chim mượn đường bay

Ôm nắng ca dao, bày mưa cổ tích
Những câu thơ rơi rụng đường trời
Hỡi cánh cò cánh vạc
Thênh thang trên hành trình thời gian
Ta là một dấu chấm nhỏ
Đậm nhạt vệt sắc màu…

 

Quê nhà lập đông

Quê nhà nhớ buổi lập đông
Se cơn bấc lạnh cánh đồng sương giăng
Bạc đầu lau sậy bâng khuâng
Vài ba cánh gió tần ngần ghé qua

Chiều nay nhớ nỗi chiều xa
Bập bùng bếp lửa bên bà ngày thơ
Bầy chim thiêm thiếp giấc mơ
Tổ rơm ấm áp treo hờ mái hiên

Nhớ người thả sợi tóc nghiêng
Bà ba nón lá qua miền trăng xưa
Bến chờ thầm lặng sớm trưa
Dòng sông tắm nắng gội mưa bao mùa

Lời gì xao xác lau khua
Lỡ làng năm tháng gió lùa miền không
Ngày về se ngọn bấc đông
Hoa ô môi nở tím hồng trời quê…

T.B