Lá non mùa Hà Nội – Trường ca của Nguyễn Linh Khiếu

973

Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu 

 

gần trọn đời sống cùng Hà Nội mỗi mùa lá vẫn hồi hộp như một đứa trẻ

mùa lộc biếc năm nay bắt đầu từ con đường nào ngõ phố nào khu vườn nào hàng cây nào

những chiếc lá non năm nay xuất hiện đầu tiên màu đỏ màu tím màu xanh hay màu đồng thau

khi chiếc lá đầu tiên mở mắt là đêm khuya ban mai buổi trưa hay chiều tà

khi chiếc lá chào đời gió sẽ ra sao nắng sẽ ra sao mưa sẽ ra sao không khí sẽ ra sao

 

mùa lá non bắt đầu khi những hạt mưa lập xuân chuếnh choáng trên phố phường nghiêm trang cổ kính

khi những ngọn xuân mơn mởn miên man ô cửa mỗi ngôi nhà

khi những vườn hồng Ngọc Hà nguy nga hàm tiếu

khi những bông mai tinh khiết dốc Bưởi xởi lởi mắt trong

khi những cánh đào Nhật Tân xốn xang rạo rực má hồng  

thành phố bảng lảng sương mai dịu dàng hơi xuân yểu điệu

buâng khuâng mùi hương da diết

mấy mươi năm linh hương ẩn hiện kiêu sa trong sương xanh trong mềm mại trong dịu dàng trong đài các trong ánh cười trong hơi thở trong da thịt nồng nàn của ai

 

phố phường lãng đãng sương khi ta mười mấy tuổi

ta lãng đãng phố phường biền biệt tuổi năm mươi

 

thành phố tở mở hiện ra khi chiếc lá đầu tiên ngơ ngác chào đời

một chân dung măng tơ trên hào hoa sắc màu ngàn tuổi

những cổ thụ chan chứa xuân tình thì thào buâng khuâng lộc biếc

mỗi góc phố bờ thành cửa ô xóm làng trại ấp tưng bừng lễ hội dân gian 

ngày xuân phố phường xanh đỏ tím vàng ngỡ ngàng tuổi mới lớn tinh sương

 

những phố cổ rêu phong sóng sánh nhịp điệu cũ càng 

những mái ngói nâu sồng âm âm u u mõ chiều thinh không bảng lảng

những bức tường liền kề giấy dầu cót ép fibro-ximăng tre nứa gạch gỗ lốm đốm loang lổ

những ngõ hẹp thăm thẳm gió lùa da thịt nở nang bóng dáng thời gian lên nước nâu già nhẵn bóng

những phố nhỏ thân thương cây cùng người chan chứa nương tựa giao hòa tuần hoàn nguồn sống

mùa màng lao xao nảy lộc đâm chồi da diết những ban công loay hoay chật chội ninh ních sinh sôi

 

thành phố lá non ngân nga chuông chùa Trấn Quốc sóng sánh bồi hồi

mịt mờ âm dương phủ Tây Hồ linh sương lành lạnh

Khuê Văn Các ẩn hiện tiếng ai tỏ mờ vòm lá non tươi lay động

ban mai nắng sớm lảo đảo bút nghiên

mỗi hoàng hôn dóng dả chuông nhà thờ Hàm Long da diết những chiều sau giờ làm em bất chợt ghé thăm thì thào cùng ta nấu nướng

những cây muỗm già Viễn Đông bác cổ nở ngào ngạt một khung trời hoa trắng tinh khôi

réo rắt Đồng Xuân lanh chanh xẩm sờ phố thị

bì bõm lặn lội Tễu hoan hỉ le te ao bèo rối nước

nhà ga thông báo ngái ngủ diệu vợi khê nồng

thành phố uy nghi ngàn tuổi hồn nhiên tò he xanh đỏ tím vàng hồn nhiên những trung thu trống bỏi hồn nhiên diều bay chấp chới sân thượng ban công

 

thành phố ngàn năm tiếng rao đêm ời ợi thắc thảm nỗi lòng cắt da cắt thịt gió mùa đông ngột ngạt những đêm hè nóng bỏng đầm đìa những đêm ngâu mưa thê thảm rả rích những đêm dông cây đổ cát bay vô vàn bất trắc

trà nóng vỉa hè chén hoa hồng nồng nàn ngạt ngào hương hôi hổi

những tháng ngày tuổi trẻ nhàn rỗi ta phì phèo thuốc lá uống trà cắm tăm quán bà bưu điện đường Trần Xuân Soạn

ngày ấy chẳng hiểu sao mỗi khi ngồi lê la quán nước vỉa hè xuề xòa bệ rạc thao thao bất tuyệt những tư tưởng cao siêu những chân lý vĩnh hằng cùng những nhà thơ choai choai mới nổi ta thấy Hà Nội sao gần gũi chân thành

 

thành phố trẻ thơ non dại ngày lộc biếc lá non

xao xuyến mặt hồ những vòm cây lòa xòa lung linh bóng nước

lung linh bóng ta bóng nàng

lung linh bóng các con trai ta khôi ngô tuấn tú bảnh bao ăn diện

những hồ Tây hồ Gươm hồ Bảy mẫu hồ Thủ lệ… mỗi mặt hồ trong xanh long lanh chân dung hạnh phúc gia đình

những mặt hồ là kho tàng kỳ lạ lưu giữ biết bao kỷ niệm khi ta trẻ và các con ta thơ bé

mỗi khi buồn soi mặt hồ Hà Nội gặp hạnh phúc của mình khi ta trẻ và khấp khởi nỗi lòng  vắng lặng xa xôi

chẳng bao giờ ta tin cuộc hôn nhân của ta vĩnh viễn tan vỡ rồi

 

sớm mai hơi thở sông Hồng rạo rực sa hồng tràn trề nhựa sống

gió sông Hồng giọng nói của ai

nắng sông Hồng ánh mắt của ai

nước sông Hồng đôi môi của ai

sóng sông Hồng nỗi nhớ của ai

những bãi ngô non những bãi dâu xanh những vườn hoa đào những mùa hẹn hò những ngày mong đợi những biệt ly xanh mướt cỏ chân đê

 

ta nhớ em thiếu nữ mỏng manh thánh thiện đợi ta triền đê sông Hồng ngày Hà Nội gió chuyển mùa xao xác

em non nớt trong chiều ta nhìn mà thắt ruột

em run rẩy trong đời ta nhìn mà thót tim

thế mà em đã đi thật xa ta chỉ còn bóng hình em như một chiếc lá non bao giờ cũng run lên trong nỗi nhớ mùa đông xao các

run lên hình bóng Hà Nội một ngày xưa

 

vì sao nỗi nhớ không nói với em có một người trai sống ở Hà Nội vẫn mong em trở về

vì sao nỗi nhớ không nói với em có một người trai sống ở Hà Nội không có em Hà Nội hoàn toàn tuềnh toàng tạm bợ không có em nghĩa là cuộc đời này hoàn toàn vô nghĩa

vì sao nỗi nhớ không nói với em cuộc đời em không có người trai ở Hà Nội em sẽ thiếu vắng gian nan lận đận biết dường nào

vì sao nỗi nhớ không nói với em chỉ ở Hà Nội ta mới có nhau ngoài Hà Nội tình yêu của ta vĩnh viễn chỉ là mây trôi gió nổi vĩnh viễn chỉ là cát bụi quạnh hiu

ta không hiểu vì sao cuộc đời ta tình yêu nào của ta rồi cũng bỏ ta ra đi biền biệt

ta lặng lẽ một mình một mình ta cay đắng

một mình ta không làm sao thu xếp được cuộc đời mình

 

thành phố của ta

hình bóng em của ta

cỏ non mươn mướt ly biệt của ta

lá non mùa Hà Nội tất cả trở về

chỉ mình em chẳng hiểu sao từ ngày ra đi chưa bao giờ trở lại

 

Hà Nội tình yêu của ta

vĩnh viễn mối tình ly biệt của ta

Hà Nội những lứa lá già ra đi vĩnh viễn

Hà Nội những mùa lá non vĩnh viễn sinh ra

 

thành phố bên sông gương mặt ai cũng lấp lánh sông Hồng

sa hồng dịu dàng

sa hồng tươi non

sa hồng mỡ màu

sa hồng rười rượi

em quý phái em đài các em xa hoa em yểu điệu em kiều diễm em lộng lẫy em khoan thai em nồng nàn em khoan dung em nhân hậu

 

Hà Nội nhiều khi như một vườn cây

em của ta nở một mùa tự do nhan sắc

Hà Nội nhiều khi như cánh đồng lúa chín

em của ta gặt hái thu lượm xốc vác làm sao

Hà Nội nhiều khi như một lớp học

em của ta giảng giải dạy dỗ thế nào

Hà Nội nhiều khi như một ban mai

em của ta lặng nhìn vòm xanh non thướt tha ân cần thân thương rì rào bên cửa sổ

Hà Nội nhiều khi như một buổi chiều

em của ta sau một ngày cơ quan tất bật lại chợ búa xì xèo thơm nức bữa cơm chiều

Hà Nội những mùa lá non linh hương dìu dịu

em của ta đi học dọc con đường đoan trang hoa nắng hàng cổ thụ lá nở ngào ngạt lao xao

 

Hà Nội ngàn năm lá non ở trên cao

lá non ở ngang môi

lá non nồng nàn bàn chân khu vườn buổi sớm

ta ngước lên lá non dịu dàng

ta cúi xuống lá non kiêu hãnh

lá non là thông điệp phồn sinh trên đất đai màu mỡ mùa màng cấy cày vun trồng chăm bón gặt hái châu thổ lúa nước của chúng mình

 

lá non mùa bâng khuâng

lá non mùa tinh khiết

lá non mùa tình đầu

lá non mùa giấy trắng

lá non mùa Hà Nội đắm đuối như một ánh nhìn ấm áp như một hơi thở nồng nàn như một bàn tay mềm mại như một da thịt giản dị như một hạnh phúc thân thương như một thân thương thành phố của mình

 

lãng đãng tuổi năm mươi lá non mùa Hà Nội xa hoa đài các

lãng đãng tuổi năm mươi lá non mùa Hà Nội âm thầm chất phác

những thông điệp măng tơ non nớt Hà Nội đồng hiện không gian sinh sống phì nhiêu

 

cầm tay em dưới vòm cổ thụ lá non mùa Hà Nội ta nói một lời yêu

một lời lá non

một lời diệu vợi

một lời sắt son

một lời không tuổi

mơn mởn lá non ngày xuân bổi hổi

cầm tay em ta nói một lời yêu.

N.L.K