Lạc bước sương đêm – Thơ Nhật Quang

583

Nhà thơ Nhật Quang

Nỗi đau muộn màng

Lá vàng
Gió cuốn xa bay
Thu rơi ngả bóng
Lắt lay lối chiều
Xanh rêu phủ dấu chân xiêu
Sầu riêng trăn trở
Bao điều… khát mong
Ta ngồi
Tựa vách thinh không
Nghe mùa trăng úa
Mênh mông… cõi mình
Tim đau se thắt mộng tình
Ấp ôm mùa nhớ bóng hình
Dỗ… quên
Phố khuya
Lạc bước sương đêm
Nghe da diết nỗi buồn
Hiên gió lùa
Đêm côi, trăng khuyết
Mấy mùa?
Cô miên ảo mộng… thêu thùa
Dối gian
Trớ trêu phận số dở dang
Khóc, cười
Duyên kiếp đa mang
Trĩu sầu
Em, ta khắc khoải niềm đau
Hỏi trời
Mai có kiếp sau chung đường?

 

­­­Sao đêm 

Dỗ dành giấc mộng…
đêm xanh
Sương rơi đọng lá long lanh giọt trầm
Không gian lắng tĩnh thanh âm
Sao đêm mơ ảo…
lặng thầm mênh mông

Hồn chơi vơi
giữa thinh không
Cà phê giọt ấm, giọt nồng dấu môi
Bâng khuâng
ký ức bồi hồi…
Chạm hương làn tóc
gió rời rã buông

Xanh xao năm ngón tay suông
Vuốt ve cảm xúc…
thoáng buồn xa xăm
Chơ vơ hiên lạnh giọt trăng
Khép đêm
mắt trắng hút thăm thẳm sầu

Đèn vàng phố vắng canh thâu
Sao đêm rơi chạm một màu hư vô.

                             

Thao thức

Đêm nghe vì sao lạc
Rụng xuống đời mênh mông
Mảnh trăng gầy vỡ rạn
Nỗi cô đơn chất chồng

Ta mệt nhoài tay với
Người còn mãi xa xôi
Gối canh sầu trăn trở
Tim thổn thức bồi hồi…

Đêm loang màu nhung nhớ
Khóe mắt trào lệ cay
Sắt se từng nhịp thở
Đếm niềm đau tháng ngày

Mơ… người như sao lạc
Vô tình rớt đời ta
Dẫu chỉ là khoảnh khắc
Đong đưa giấc mặn mà…