Nhà thơ Đặng Bá Tiến
Tiếng tù và Ma-kông
Ma-Kông ngồi
bóp gối đầu sàn
bóp vạn dặm đời
trong hai ống xương đang khô tủy
qua vạn dặm đại ngàn suối sông đất mẹ
giờ hai ống xương rên rỉ đêm ngày
Và khi buồn
ông ngả nghiêng say
trong tiếng tù và
của chính mình trầm bổng
lời âm… âm… u… u…
bay vào mịt mù thăm thẳm
kết tủa hoàng hôn
đọng giọt giữa lòng người
Người Bản Đôn
đã thấm mỗi chiều rơi
những nỗi niềm lênh đênh chìm nổi
trong tiếng tù và
phải đâu từ buồng phổi
mà từ trái tim khắc khoải nỗi thương rừng
Còn đâu những tháng ba trời đất thơm lừng
trăm thứ hoa rừng đua nhau khoe sắc
ong đập cánh cho ngợp trời phấn rắc
mật ngọt như mưa dưới tán biếc ròng ròng
Còn đâu điệu múa xòe của những bầy công
cánh rừng bên sông chỉ còn đất trống
lau phơ phất một màu tang trắng
hồn cẩm hương… cũng hết gốc nương nhờ
Nơi đàn voi quần tụ dưới trăng mơ
giờ những đống xương khô tàn lạnh
mùa săn voi chỉ còn ảo ảnh
trong hoài niệm hằng đêm lại vỗ cánh bay về
Biết ngỏ cùng ai
ai thấu nỗi tái tê
ông bà dưới đất sâu còn nghe ta nói
thần linh ngự trên cao có nhìn xuống dưới
có biết rừng, biết suối…
biết lòng ta…?
BMT 9-2012
Sê-rê-pốc mơ và thực
Sê-rê-pốc trong ký ức tôi
có ba mươi mùa buồn vui
ba mươi mùa với những đêm mơ đầy lá xanh, đầy tiếng chim reo
trộn lẫn những đêm mơ chập chờn vũ điệu cánh đen bầy quạ đói…
Sê-rê-pốc
Sê-rê-pốc ơi
tôi nhớ những cánh rừng xanh soi bóng trên dòng trôi
những bầy công trong nắng mai xòe xiêm y ngũ sắc lượn bay với bạn tình
tôi nhớ những thảm cỏ xanh trưa vàng có chú nai con nằm day vú mẹ
nhớ tiếng gà rừng chiều lung linh dập dờn trong khóm lá
ai hú gọi ai đến uống mật ong rừng…
Sê-rê-pốc khoan thai và Sê-rê-pốc cuộn trào
con sông trong cho chiều Bản Đôn em khỏa thân bơi giữa dòng nước mát
để đêm đến em ngồi bên tôi ngắm trăng cũng mát rượi cánh tay mềm
con sông của cá anh vũ, cá lăng, cá rô cờ
nướng trui trên than hồng thơm ba ngọn núi
nấu canh chua lá me ăn thì nhớ suốt đời…
Sê-rê-pốc sục sôi
những ngọn thác như tự trời cao đổ xuống
tôi nhớ Đray Sáp thét gào khói nước trùm cả cánh rừng cổ thụ
chuyện tình* dẫu ngàn năm mà chẳng bao giờ cũ
đã thương nhau không sợ quỷ thần…
Tôi nhớ Đray Nu
cái mành nước khổng lồ
Ngọc Hoàng buông cho nhân gian ngắm cầu vồng bảy sắc
và Trinh Nữ thác reo như ai khóc
thể phách tan lâu rồi hồn trên thác vẫn vẩn vơ…
Ôi dòng sông của mộng mơ kỳ vĩ
chiều nay tôi về ngồi trên tảng đá mồ côi
nhìn ngọn thác phơi trần trong nắng lửa
kỳ vĩ thiêng liêng tan biến đâu rồi?
Chẳng còn nữa cầu vồng bảy sắc
thác thôi thét gào chỉ lấm lét dòng trôi
đá như đầu người ngổn ngang lăn lóc
ông lão buông câu dưới chân thác ngủ ngồi…
Sê-rê-pốc ơi, nước đã về trời
khi những cánh rừng
mẹ của mạch nguồn suối mát
đã trụi trơ bật gốc
thì sông là đứa bé mồ côi
rừng đã bỏ sông
sông biết sống với ai
sông khô héo thác cũng đành ngắc ngoải
giờ trên sông là bầy quạ đói
vỗ đôi cánh đen ngòm tìm xác cá khô…
Đêm tháng ba tôi nằm mơ thấy sông đang bị cháy
nước sôi lên, đá vỡ ứa máu hồng
– Sê-rê-pốc ơi…
– Sê-rê-pốc ơi…
tôi gào gọi tên sông trong nước mắt ròng ròng…
BMT 2009-2011
(*) Chuyện tình về sự tích thác Đay Sáp.
Tháng tư của tôi
Tôi đã có một tháng tư trong trái tim khát vọng
tháng tư ấy đã ngừng trôi đã neo vào tâm tưởng vĩnh hằng
Tháng tư trái ngọt của đời tôi đã ngọt đến từng tế bào
ngọt đẫm lời ca ngọt đến tận cùng nghĩ suy và cảm nhận
Nên đêm tháng tư này
tôi nghe dế hát tình tang trong khu vườn hoang đầy bạc hà ngải cứu
nghe tiếng ốc sên rên lên lời tình tự bên gốc chuối đẫm sương
và đất thở run run ấm áp lời của rễ cây cần mẫn
lá cỏ như mắt cười nghiêng nghiêng theo ngọn gió đêm
Đêm tháng tư bình yên như trang sách đã khép 30 năm chưa có bàn tay mở lại
người trong mơ đã ngủ say như bỏ quên đời
như đã quên mình đã có những đêm hè tắm trăng bên sông Cầu sông Đáy
đã có những chiều xuân ướp mình trong hương bưởi trung du
Người buông tay
thả trôi giấc mơ về viễn xứ
tôi cũng không đành nỡ đánh thức trái tim đang muốn ngủ vùi
30 năm bao lớp bụi đời đã phủ
tháng tư trong tôi trăng vẫn rạng ngời
Giờ tháng tư
đắm mình trong tâm tưởng
nếm lại vị ngọt lành của tháng tư xưa
trái đầu đời ngỡ còn đung đưa trong khu vườn cổ tích
tỏa hương đến tận giờ tụ giọt giọt giữa buồng tim
trong gió dã quỳ gió cà phê thanh khiết
tôi vẫn nghe lích tích con dế kêu trong vườn vải thuở nào
nghe tiếng cười quấn vào nhau lăn trên vạt cỏ mướt xanh bờ sông Đáy
cái vạt cỏ trời sinh để riêng tặng hai người…
Ghi trong vườn
Ngọn cây nào cũng khao khát vươn cao
để chiếm lĩnh trời xanh và ánh sáng
trúc vươn lên bằng thân mình mọc thẳng
dây bí, dây bìm phải tìm trụ mà leo…
Có thứ cây chăm tưới vẫn uột èo
có cây dại lại bời bời xanh tốt
có thứ quả ngỡ là ngọt xớt
nhưng chạm môi là trúng độc chết người
Con bướm vàng như đóa nắng ngược xuôi
ngỡ bướm siêng năng, ai dè lười biếng
chú ong nâu rúc đầu trong hoa tím
tưởng ngủ vùi, đâu biết nó say mê…
Chạm mầm non mà đau buốt tái tê
ai ngờ róm cũng xanh màu của lá
nhưng bạn hỡi nắm bạc hà, diếp cá
sẽ đẩy lui cơn sốt rung giường
Trong vườn chiều thấy bao chuyện buồn thương
đôi bướm đang yêu bỗng sa vào bẫy nhện
con chuồn đỏ làm mồi cho kiến
ai bước vô tình dẫm nát một đời hoa
Trong vườn chiều ta bỗng thấy Mẹ ta
từ thiên cổ hiện về trách móc
sao các con để vườn đầy cỏ mọc
để róm để cây trái độc chen vào?
Mẹ trách ta
ta chỉ biết nghẹn ngào…
BMT 2010
Đ.B.T