Tranh minh họa – Tác giả: Tuấn Thu
Đợi
Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm tươi
Của ngày giêng, quạnh đồng, lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở đóng
Thời gian khua, rụng chốt then cài
Nghe chao chát, tháng ngày đánh mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng quật
Để anh về, chiều muộn, em ơi…
Bao năm rồi, bài hát còn đây
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Bài hát buồn xé nát hồn anh
Nghe tan vỡ tình đầu vụng dại
Bài hát buồn năm tháng quẩn quanh
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Để chiều tan trong tiếng chim gù
Trả lại nắng cho trời cao rộng
Thon thả mùa, man mác sang thu
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Lời yêu xưa thấm đẫm trăng vàng
Thôi dĩ vãng tận cùng chỉ vậy
Trăng lặn rồi, đêm tối cũng tan
10/91
Hồn quê
Ta vụng dại, và cứ ngỡ an nhiên
Đời quê kiểng, lẫn vào câu bát nhã
Nửa đêm nghe, tiếng cựa mình của lá
Của hoa, hay là của nỗi lòng riêng?
Trong thẳm sâu, như có tiếng thở dài
Điều gì đó, như bâng quơ, bất chợt
Mãi âm ỉ và thao lao, không ngớt
Trôi suốt đêm dài, nắng mới nguôi ngoai
Khi tia nắng đầu tiên, vừa gõ cửa
Vẽ vạnh tròn, trên vách đá rêu phong
Cứ nhấp nháy, như đồng tiền sấp, ngửa
Dẫu hư không, sao cũng nặng trĩu lòng
Thời gian đọng, trên đầu tràn tóc trắng
Dòng đời trôi, những trắc trở, ngả nghiêng
Ăn trái ngọt, sao quên thời cay đắng?
Bao trăn trở, ưu tư, nỗi muộn phiền…
Sao cứ so sánh, chuyện đời, cao thấp?
Đâu còn là thời mơ mộng, bâng khuâng
Sau lớp bụi, thời gian nào, khuất lấp
Trái tim hồng, vẫn réo gọi, mùa xuân.
IV/2015
Bỏ quên hoa cuối liếp
Đêm đắm đuối
Bài tình ca lỗi nhịp
Khập khiễng ru
Tình muộn
Bên đời
Khoảng lặng
Trắng
Đời hoa cuối liếp
Người bỏ quên
Bừng nở
Rạng ngời…
L.T.H
(Bắc Bình, Bình Thuận)