Mảnh ghép cuộc đời – Thơ Lê Thanh Hùng

1155

Tranh minh họa – Tác giả: Phạm Hà Hải

 

Quê xa

Câu thơ rớt trên dọc đường xa xứ

Lao nhọc mưu sinh, cay đắng, quê người

Trong quán nhậu, ngồi đong chiều, tư lự

Nhìn hoàng hôn chìm xuống biển đỏ tươi

 

“Biển ở đâu cũng có chung vị mặn”(*)

Sao cứ lăn tăn, cọ quẹt lẫn nhau

Cứ luẩn quẩn, bao nỗi niềm cay đắng

Không chút hồn nhiên, thuần phác sắc màu

 

Đời bừa bộn, nghe buồn hiu cơm áo

Nhịp thời gian trôi, trắng cả bến sông

Cơn gió mới, thổi tan điều hư ảo

Xốc nổi, rối bời, xao động mênh mông…

 

Chiều òa vỡ, trong gió trời trở bấc

Cho nỗi hoài hương canh cánh bên lòng

Mùa nắng chín, sóng sánh vàng ươm mật

Quặn thắt mùi rơm, lộng gió đốt đồng…

       

Biết nơi ấy, em có còn phơi lúa

Bên đường làng, váng vất gió heo may

Trời nắng hạn, đong vụ mùa trầy trụa

Nỗi khổ nông dân, tao tác phơi bày

 

Anh về thôi, thủy thủ già xa biển

Tìm về nơi rơi tuổi trẻ của mình

Còn đó điều gì, nhạt nhòa ẩn hiện

Theo bến đời trôi, đằng đẵng dấu tình…

(*) Lời Đức Phật

 

 

Tiếng gọi mùa

Giọt mưa tràn qua cỏ

Xôn xao gió gọi mùa

Bóng em gầy qua ngõ

Chiều nghiêng, tiếng nắng khua

 

Mai chiều xa mấy độ

Mùa cây nở rộ rồi

Dốc đời đầy bão tố

Lời yêu chớm cung môi

             

Ngập ngừng chưa kịp nói

Thì người qua mất rồi

Vội vàng quên tiếng gọi

Người ơi!… vọng xa xôi

        

Em như mùa trôi mãi

Đánh rơi chuyện tình buồn

Đắn đo thời con gái

Ngẩn ngơ, bóng chiều buông…

 

 

Mảnh ghép cuộc đời

Nước mắt, nụ cười chung gương mặt con người

Cơ hội và rủi ro, chập chờn trước mắt

Còn đọng lại đâu đây, bao điều thưa nhặt?

Ẩn hiện vận đời, trong sắc nắng sáng tươi

                               

Muốn sống thăng bằng, thì cứ phải đong đưa

Mơ ước của ta, ai là người thực hiện?

Nếu không phải tự mình dấn thân tận hiến

Mặc dòng đời trôi, bao sớm nắng chiều mưa

                             

Ta đã thua người, ngay từ gốc thanh long

Từ con cá cơm khô, trái xoài, trái ổi

Nhưng đã biết căm thù, thì càng phải học

Dù làm mướn cho người, trên đất cha ông

                       

Những mảnh ghép cuộc đời, loay hoay chưa xong

Khó khăn chung hơn nỗi niềm riêng bé nhỏ

Như trên đỉnh núi, tảng đá thần Sisyphus (1)

Hạnh phúc một Sát-na (2), rồi rơi xuống hư không

                             

Đừng chắc lép đời thường, mô phỏng viễn vông

Như hạt cát quê, trở mình trong gió cuốn

Vẫn khát khao bãi bờ, có vầng trăng muộn

Chuyện đời, đâu lúc nào cũng phải cảm thông!

               

Tình nghĩa cứ quay theo điệu nhạc hoài mong

Ân tình cũ không quên, hận thù cũng vậy

Trong cơn lốc khát tiền, ruột mềm máu chảy

Xương máu bao đời, đâu phải để đếm đong

                         

Nếu nợ nần, thế hệ này trả chưa xong

Thôi cũng đành, để thế hệ sau tính tiếp

Đừng vì nhân loại chung chung mà thỏa hiệp

Còn bao nhiêu điều nặng nợ với núi sông?

L.T.H

(Bắc Bình, Bình Thuận)

(1) Thần thoại Hy Lạp: Thần Sisyphus muốn cho loài người bất tử, trói thần chết lại, nên bị các vị thần họp lại trừng phạt, phải đẩy tảng đá lên đỉnh núi, rồi nó lại rớt xuống, rồi lại đẩy lên, cứ như vậy, mãi mãi…

(2) – Sát na (Kohana) Khái niệm của Phật giáo: Thời gian cực ngắn (một chớp mắt) một niệm tưởng 90 sát na