Mật ngôn phục sinh – Thơ Nguyễn Hoàng Thọ

510

Tranh minh họa – Tác giả Nguyễn Minh Hiếu

 

Đêm

Đêm gỡ vệt sáng còn sót lại trên khuôn mặt ngày

Đắp lên những thi thể chết non

Vén mái tóc chưa hề mục nát

Làm chứng tích cho mọi lẽ mất còn

 

Vận tiếng hát phù du vào câu thơ

tiền kiếp của người thi sĩ mù

Rửa ráy những thanh âm không màu sắc

Tái tạo khúc bi ca huyền hoặc

Làm mật ngôn phục sinh.

 

Sờ lên gáy những gương mặt tiền sử

Lau gội những mảnh vỡ thời gian

Đem trưng bày trong căn phòng đầy rắng độc

Xưng tụng quyền uy

 

Đêm chưa hề biết khóc

Vì đã bỏ quên nước mắt trong chiếc lọ hoang

Rơi ngoài hành tinh từ bao giờ

Đêm không cần biết

Đêm lững thững quanh đời

Đầy ma lực

Độc hại khó lường

 

Đêm lẫn tránh những vì sao

                                    Khuếch tán

04/09/2020

 

Ý nghĩa rời 

Có một thời bay cao tiếng hát

đạp sóng trùng khơi

sá chi cơn gió lạ

thơm nức tiếng cười xanh reo mái tóc

rải mật xuân xanh trổ nắng đóa hoa đời

gõ cánh cửa tương lai lửa reo đường phố

Tim Phù Đổng đỏ lòng

Máu thiên thu mở lối

Mắt cháy biên cương cười nghiêng bóng tối

 

Có một thuở

ngồi xuống đêm thao láo mắt nhìn

lá cỏ khô ngẫm phận đời hiu hắt

não lạnh buốt vẽ vời thêm câu hát

hồn rạ rơm tím ngắt ruộng đồng

Người già níu mùa đông tìm giọt mưa ngâu tháng bảy

Anh trai tráng xõa mù đêm tóc rối nhặt thanh xuân

thui thủi giữa mâm đời

Cô gái trẻ căng mình đo phận mỏng

nghe bình minh thăm thẳm cuối chân trời

Thằng bé bịt mũi bịt mồm bỏ lại

sau lưng một sớm mùa thu “Tôi đi học”

Chàng họa sĩ vẽ cây cau buồn nghìn năm không ra trái

nên cơi trầu hoang dại mỗi hoàng hôn

màu ngôn ngữ y nguyên ngôn ngữ

nét cọ thanh âm lặng ngắt đến vô hồn

 

Mai này

mặt đất lõm lồi

mắt người nhốn nháo

dấu tim đau thắc thỏm

gió u minh thổi rạt mấy con đường

chiếc lưỡi cong veo mõi mòn câu hỏi lớn

đời oan khiên cúi mặt nút thời gian rạn vỡ giữa vô thường

 

Tìm đến biển

nước chau mày trào sôi bọt trắng

Chạm đêm rừng

cọc gỗ dựng đời sông

Bớt ồn ã

những mùi thơm tục lụy

để còn nghe con thác đổ ngược dòng…

10/08/2020

 

Hoa mắc cỡ 

Em bé chăm bò nhặt hoa mắc cỡ

Rải trước cổng ngôi biệt thự “vàng”

Nằm trên khu đất đen xưa kia biết nói

 

Người chủ nhà mập hơn con bò gầy

Không mở miệng vì ngậm chiếc tăm từ sau bữa ăn sáng

 

Đám chó dữ vây quanh em bé

Từng cánh hoa mắc cỡ dập tắt tiếng chó sủa

Nhãn mác chủ nhà rơi vung vài

Chỉ còn khuôn mặt béo nục sạm đen

Vì rượu bữa.

 

Con bò thủng thẳng gặm cỏ non

Em bé hát đồng dao mới

Cổng biệt thự rải đầy hoa mắc cỡ

 

Giở bóng mặt ao 

Chạnh lòng nghe giọt thu mưa

mùa ươm lá chín

cũng vừa heo may

đêm nghiêng

bóng đổ xuống ngày

tử sinh mắt biếc đong đầy

thực mơ

 

Đường cong

thẳng bước, ai ngờ

kẻ đi bằng lưỡi

người chờ bóng đêm

thánh thần tắt bếp lặng im

vểnh tai phù thủy

                  nghe bìm bịp kêu

 

Rừng trơ dốc nắng cheo leo

suối cam phận bạc

dấu nghèo quẩn quanh

núi thiêng rét cóng điềm lành

hổ mang nọc độc

thôi đành

chiêm bao

 

Cầm tay giở bóng mặt ao

hương sen còn gợn sóng chào

bình minh…

21/08/2020

N.H.T