(Vanchuongphuongnam.vn) – Bão tố yên ngủ dưới bể sâu lòng đời điệp trùng núi thôi không nổi sóng mây nhường đường chim cô lẻ bay về…
Ảnh minh họa
Mặt trời xuân viết lên bước lãng du
Bão tố yên ngủ dưới bể sâu lòng đời điệp trùng núi thôi không nổi sóng mây nhường đường chim cô lẻ bay về
Thềm lục địa rì rào nắng biếc buộc phải thế cơn đau trốn vào vô thức ở độ cao năm ngàn không trăm hai mươi mét
Trước đỉnh mây máu chẳng muốn vận hành ánh sáng ngự trị thiên thu là sự thật gởi thông điệp thiên đường lời kinh trên cờ phướng
Yên bình bí ẩn mấy nàng tạo dáng bên các con chó ngao vạm vỡ màu lông mây tua tủa núi xanh
Ơ dưới kia sự sống bao va đập ấy thế là nơi sau cuộc miên du tôi phải quay về một tôi không thể khác
Nơi câu chữ áng tầm ý nghĩ thượng nguồn băng tuyết
Lửa âm ỉ cháy trong miếng phân bò yak khắc chế cái lạnh trời xanh
Con đường gọi nhau qua bàn tay vách núi
Hùn hụt ma công phanh thây
Bầy đàn kền kền táng kiếp người trong chớp mắt
Ơ hạ nguồn mê kông là nơi ý nghĩ đáp trả nước biển dâng sâu bao vùng đất bắt đầu vào mùa thao thức
Người rót cốc âu lo uống cạn mạch nguồn
Giọng đất đai không thanh như ca từ xưa ấy.
Loanh quanh
Mặt ghềnh khát giọt mưa khô
Chìm trong tuổi cũ cá rô lên đồng
Lân tinh phát sáng rêu rong
Ánh sao triền kiếp sáng trong đất dày
Người đi buôn đất bán cây
Còn tôi rao bán thân này còm nhom
Bao nhiêu va đập lòm xòm
Tôi gom câu chữ ở vòm núi xanh
Khát vọng như trái đầu cành
Giữa cơn lốc dữ mỏng manh mùa đầu
Nhặt bao mưa nắng bợt màu
Vẽ lên nhau sắc hư hao kiếp người
Xuân về xúm nhặt trận cười
Trải qua tiệc cỗ chai lười xác thân
Đưa tay hái nắng thật gần
Giống hôm gặp gỡ em lần ấy thôi
Vuột tay em đã phương trời
Bước đời lội lặn về nơi luân tình.
Cắt tắc
Hẳn mỗi người có lúc phải làm vườn
cầm kéo cắt vào mây gió
quá miệt mài tôi danh trụi bàn tay
Điều gì xảy ra khi con tim khô máu
như thế tốt hơn sống trên hỏa ngục này phải nhập vào vai diễn
những đám mây tranh luận thường dừng ở đâu
nơi ngọn kéo hay chết trên đầu lưỡi?
Bạn có thể trả lời mà không phải suy tư
những trái hái được bằng mồ hôi thường có vị chua nồng
dù sao cũng kiếm được đồng xu lẻ
đổi vài câu thơ ở tiệm phô tô
Thể xác đau luôn mắc nợ dông dài
có đột tử thì tốt hơn phải sống
bí ẩn gói trong sáu tấm vách buồn
Mỗi ngày tôi nhặt một ngón tay
rồi lại cắt sang bàn tay khác…
Quá vội
Ánh nhìn em trói buộc mây
đời tôi nhặt lá rừng cây hẹn hò
Thông xanh cuộn gió âu lo
mai nay tan biến có dò được đâu
Suối chết nên nước đục ngầu
mang cánh rừng cũ về mau cuối trời
Gọi trời chẳng một tiếng ơi
gọi người người đã nghỉ chơi kiếp này.
N.Đ.K