Một góc tình lặng lẽ trôi êm – Thơ Lê Thanh Hùng

480

Ảnh minh họa – Nguồn internet

 

Uống rượu với bạn bên bờ cát trắng

Tuổi chúng ta đi, quá nửa cuộc đời

Bao nhiêu bạn, đã trở thành bạn cũ?

Mà vẫn ồn ào, đằm thắm biển khơi

Cốc rượu trắng, tròn xoay thời hoa nụ

Khúc tráng ca xưa, chén vỡ tan tành

Gõ tiếp xuống mâm nào, ta cứ hát

Hò, xự, xang, nhịp rớt tận đầu gành

Nơi sóng bạc đầu, xô chiều đi lạc …

 

Quán trống huơ, tứ bề, trời gió lộng

Chiều chưa tàn, đêm chưa phải là đêm

Như một chiều đã xa, mùa biển động

Dáng em cong, trong tóc xoã vai mềm

 

Bao nhiêu năm rồi, ta giúp gì nhau?

Cùng một thuở, quay đằng sau, đằng trước

Soi bóng mình, sóng biển trở lòng đau

Nơi khát vọng ta chưa hề có được…

 

Cốc gãy chân, tua không thể nào dừng

Kệ các cô gái đằng kia: lúng liếng

Ngoài kia đời, mọi thứ cứ tưng tưng…

Thằng bỏ ngũ, giờ đi làm từ thiện

Đứa hầm than, ngồi cạnh đứa kiểm lâm

Còn nguyên thằng bạn chuyện gì cũng biết

Cả chuyện tương lai, quá khứ lỗi lầm

Trừ nhiệm vụ được giao là không biết!

 

Dốc cốc rượu xuống, thương thằng đã mất

Cát uống âm thầm, giọt, giọt long lanh

Rác rến, nổi trôi trên đầu ngọn sóng

Hạt phù sa tan: Cửa biển, đầu gành…

 

Chếnh choáng rượu và ngập tràn ký ức

Bài học đầu tiên Đảng dạy chúng mình

Lời thề thứ chín: Trọn đời trung thực

Như đất trời, mỗi sớm lại bình minh

 

Tua rượu cuối cùng, ngửa nón tai bèo

Dốc túi: Giúp thằng bạn nghèo, vợ bệnh

Chưa, thì làm, sai – sửa, cần đâu lệnh

Bởi “Bạn chèo như con cá heo

Cá heo không bỏ bạn, bạn chèo không bỏ nhau” (*)

 (*) Ca dao.

 

Đưa em qua phố mới

Một góc tình lặng lẽ trôi êm

Phố vắng, đèn khuya dựng bóng đêm

Im ắng quá, tầm cao phố mới

Ngọn gió đi rong, quẩn bên thềm

 

Phố của anh và phố của em

Ngổn ngang xen từng mảng trắng đen

Đang lẩn khuất, sắc màu sáng tối

Nước đọng còn nguyên những váng phèn

 

Phố cũ ngày xưa đã nối dài

Nhưng vẫn còn giật gấu vá vai

Khúc khuỷu, đường cong đầy sỏi đỏ

Khoát lên phố mới một hình hài

 

Anh nắm tay em, bước ngập ngừng

Ngượng ngùng chi? Mà chợt quay lưng

Em không nói, chỉ cười lỏn lẽn

Mắt gượng tìm môi, kìa bỗng dưng…

 

Phố mới trẻ trung, đang dở dang

Tươi trong sức sống mới căng tràn

Nồng ấm một vòng tay bổi hổi

Vô tình đọng lại, gió thời gian

    

 Một chiều đông em về thăm quê

Dẫu đã biết trời kia giấu nắng

Mây giăng mờ xám một chiều hoang

Nghe bức bối không gian ngưng lặng

Bợt bạc lòng, trời đã chớm đông

 

Rừng trống vắng, hoàng hôn chới với

Gió bấc lay lá đổ theo chiều

Hiu hiu lạnh, dở chừng khơi gợi

Một chiều về nồng ấm tin yêu

 

Mây cuốn quýt, tầng cao tầng thấp

Một chiều hôm, mình đã có nhau

Trong mắt biếc, chút gì ngượng ngập

Một ngày vui, xanh đến nhường nào

 

Em rảo bước, choàng tay khép áo

Gió lùa qua nỗi nhớ quanh đồi

Biết đời không có gì hoàn hảo

Nhưng lối này một thuở có đôi…

 

Thôi ký ức chìm trong dĩ vãng

Vẫn còn đây hoa mộng trên tay

Nguyên vẹn những tháng ngày kiêu mạn

Ẩn ức gì mà sống mắt cay?

L.T.H

(Bắc Bình, Bình Thuận)