Một mình trăng – Thơ Nguyễn Đông Nhật

556

(Vanchuongphuongnam.vn) – Đi dạo sớm, một mình trong thành phố. Đi qua những con đường, gặp căn nhà thời gian Nguyễn Đông Nhật, một mình trăng, thế hệ đi qua im lặng Thế là ánh sáng bị đóng đinh ở nơi khác Rỏ giọt, càng lúc càng dày hơn…

P.H.T

Nhà thơ Nguyễn Đông Nhật

Đi qua những con đường gặp một căn nhà
(Tặng Lê Thị Vân Anh)

Thời trẻ tuổi xa rồi
mà vẫn trên vầng trán ai lấp lánh.
Đi ngược lên con dốc đời
nghe lao xao một niềm vui chậm.

Dù chút từng trải hay dại khờ
xin hỏi, ai là người ưu tú?
Ở bất kỳ tuổi nào cũng khó
làm sao gọi tên tiếng cười.

Muốn sống bên ngoài các giới hạn
mà thời gian giăng khắp mọi miền
bước đi giữa một hoàng hôn gió
tiếng ghế khua bên nhánh tay mềm.

Những suy nghĩ quẩn quanh nhỏ hẹp
như hạt mầm lép trên đồng rộng
người ta dựa vào nhau và bằng lòng
giả vờ không nhận ra sự khốn khó.

Dường như những tiếng động hàng ngày
của bao thói quen trong căn phòng nhỏ
hay lời nói ồn ào ở nơi khác
không giấu che được thoáng đắng cay.

Có những lối mòn bị san phẳng
hay con đường tự lấp mình đi.
Đâu đây, mơ hồ hướng đi mới mở.

Nhưng dưới tầng tầng lá mục kia
run rẩy nhiều tiếng kêu ấm nóng.

Đi hết một ngày đường phố
tình cờ gặp tiếng nói sáng trong xưa.
Nỗi nghi ngại trước thời gian chợt mất.

Một mình trăng

Ngồi một mình nghe khuya dần im
Trăng sáng như chưa bao giờ sáng thế
Thềm ngói cũ nghiêng chìm mái sẫm
Khuất nửa lòng riêng vọng tiếng câm.

Ly rượu tối một mình không uống
Ánh đêm trầm soi bóng thủy tinh
Những gì  không nói đang xao động
Trăng kẻ quanh bàn ngân bóng xa.

Còn một mình sau cuộc vui tan
Nghe gió thổi tháng ngày xa lạ
Những thế hệ đi qua im lặng
Trang sách mờ rung đẫm ướt trăng.

Chiếc bóng ngồi lặng một mình đêm
Ngoài thời đại thét gào cơ khí
Ôi nửa đời vầng trăng còn tỏ
hỏi ai từng soi mặt hư vô.

Một mình bóng lẫn mùi hương không tàn
Là phai nhạt sắc màu ý hệ
Trong đời rộng lau khô dòng lệ
Hơi gió xanh động cuối trăng tà.

Mùa xuân trong thành phố

Có mùi cá kho nhẹ trong gió
lướt qua những màu áo vô tình.
Bập bềnh nền thanh âm của phố
bóng sáng tối dần trên khung cửa sổ.

Không phải giấc ngủ. Thức dậy muộn màng
nghe tiếng nói mất hút cuối hành lang.

Và hương nhớ nhung của ngày qua
dường như bắt đầu dường như kết thúc.
Dẫu cho đường nhựa nhiều hơn đường đất
mọi vật không bao giờ yên lặng.

Tiếng nhạc chậm. Không phải sự cô đơn
vô hình biết nơi nào phải đến.
Mặc dù những bức tường sặc sỡ câm lặng
giọng đồng ca lan chậm vòng tròn.

Buổi chiều vào giọng. Hơi thở đầy.
Những người sắp ra đi và những người ở lại
sau lúc ồn ào đang yên lặng.

Thế là ánh sáng, bị đóng đinh ở nơi khác
rỏ giọt càng lúc càng dày hơn.
Ngày thứ bảy hay thứ hai trong tuần
thánh thót như chưa bao giờ có thể.

Đi dạo sớm
(Tặng Thầy Giác Pháp)

Ngồi ở quán cà phê nền đất nện. Mái tranh thấp.
Buổi mai sạch. Mùa gió mang vị muối
ướp những đuôi mắt lá bạc hà. 

Tiếng ai hát trong khoảng sơn thôn
dường như xa
mơ hồ chạm màu tròn chiếc ly nâu.

Những gốc cây lùi ra không giới hạn
Và rớt một lời chim ánh bạc
giữa hai chiếc ghế không người.

N.Đ.N