Mưa phiêu dạ khúc êm đềm – Thơ Đinh Vương Khanh

717

Tác giả Đinh Vương Khanh 

 

Dạ khúc mưa

Dốc hết tình nồng

Ta rót cạn đêm

Chút nhớ

chút thương

chút dỗi hờn…

Xót bờ môi hoang lạnh

Chấp chới miền cô đơn.

 

Gửi cay đắng vào đêm

Tím bầm từng nhịp phím

Ký ức mùa yêu trơn trượt

Chênh chao lạc lối ai tìm…

 

Gieo hy vọng vào đêm

Niềm tin yêu chợt đến

Nghe tận cùng cơn khát

Mưa phiêu dạ khúc êm đềm

 

Vắt kiệt cùng

Men hoang phế

Gửi em!…

 

Mưa ngoan 

Ta tìm hạt mưa ngoan

Cài mi em ngày ấy

Dường như Thu run rẩy

Xót xa tiễn một người

 

Phận đời bèo dạt trôi

Em mãi xa ta rồi

Chút tình còn vương nợ

Biết bao giờ phai phôi?

 

Chén đắng ru tình ta uống cạn

Cõi lòng hoang phế giữa chiều hoang

Chơ vơ cánh hạc miền xa thẳm

Chấp chới tìm quên phút nồng nàn.

 

Em hãy về đây đón Thu sang

Cùng ta đối ẩm dưới trăng vàng

Môi cài nụ đắm mùa khao khát

Nhấm nháp hồn ta mộng chứa chan.

 

Mưa ơi!

Rơi nhẹ kẻo Thu tàn.

 

Tản mạn mưa 

Mưa

Gió

Não nùng…

Em chợt đến nơi tận cùng nỗi nhớ

Những hạt mưa như hình tim vỡ

Theo dòng bão tố buông xuôi…

 

Tìm chi em ảo vọng chốn xa vời!…

Vật vờ giữa tính toan được-mất

Đâu là hạnh phúc?

Vòng đa đoan thân gái nổi-chìm.

 

Về đi em!…

Nơi ấy

Bình yên.

Đ.V.K