Mùa phồn sinh dồi dào nông nổi – Thơ Nguyễn Khiếu Linh

796

(Vanchuongphuongnam.vn) – Sa hồng là tập thơ thứ tư của nhà thơ Nguyễn Khiếu Linh gồm 51 bài thơ và một trường ca ngắn được tuyển chọn trong số hơn 200 bài thơ tác giả đã viết từ năm 2000 đến 2018. Sa hồng kiên trì khẳng định xu hướng tìm tòi của tác giả ở các tập thơ đã xuất bản. Tập thơ không chỉ cho ta thấy sự trải dài về mặt thời gian, sự rộng khắp về các địa danh mà cả sự mở rộng biên độ cảm xúc và suy tư của tác giả.
Văn chương phương Nam xin giới thiệu cùng bạn đọc một số bài thơ được rút từ tập thơ Sa hồng.

Nhà thơ Nguyễn Khiếu Linh

 

Thiên đường hoa hạnh

nếu ta có một nắm đất
ta sẽ vùi hạt hạnh vào trong
cầm trên tay đợi khi mùa xuân tới
hạt hạnh trong tay sẽ lặng lẽ nảy mầm

nếu ta có một cánh đồng
ta sẽ cày bừa xới vun đất đai màu mỡ
trên cánh đồng ta chỉ trồng hoa hạnh
ai đi qua cũng trầm trồ cánh đồng hoa hạnh của nhà thơ

nếu ta có một quốc gia
trên lãnh thổ nhiệt đới phì nhiêu của mình ta chỉ trồng hoa hạnh
người yêu hoa khắp thế gian hành hương về chiêm ngưỡng
thiên đường hoa hạnh của thi nhân.

 

Hoa mộc miên biên giới

chẳng hiểu sao lần nào qua biên giới
mộc miên cũng rực đỏ triền sông rực đỏ vách núi rực đỏ tâm can
mộc miên đỏ một trời biên viễn
như máu tươi ròng rã ngàn năm

dưới gốc mộc miên người lính biên phòng cùng ta nâng chén
người xa nhà rượu ngô như lửa đêm đông
thanh vắng vẳng tiếng hoa tầm tã
khuya khoắt bóng ai rình rập dưới triền sông

có ai trồng mộc miên biên giới
hay biên cương cây tìm đến mọc lên
hoa máu tươi suốt ngàn năm tê tái
cây sừng sững mướt xanh cột mốc biên cương.

 

Sông Hồng

trở lại sông Hồng những ngày tuổi trẻ
Hà Nội mùa lá non cỏ non nước non thì thào phù sa

khi trẻ quyết định thường dại dột
dại dột bao giờ cũng hạnh phúc
khi già quyết định đôi khi khôn ngoan
khôn ngoan không hạnh phúc bao giờ

sông Hồng dịu dàng đôi mươi nước nôi sa hồng lai láng
những bãi ngô non những bãi dâu xanh những mùa hoa cải những bông trinh nữ run rẩy tím ngát triền đê

ta mong manh gió chiều
em mong manh hương quê
tuổi trẻ mong manh mùa phồn sinh dồi dào nông nổi
tình yêu mong manh gió thổi biền biệt chia ly

không ai trở lại tuổi trẻ của mình
sông Hồng vẫn dạt dào đôi mươi nước nôi sa hồng lai láng
những bãi ngô non những bãi dâu xanh những mùa hoa cải những bông trinh nữ run rẩy tím ngát triền đê

ta mong manh gió chiều
em mong manh hương quê.

 

Cối xay gió Potsdam

uy nghi một thánh đường
sung mãn kềnh càng như người đàn bà đang kỳ phát dục
cối xay gió Cung điện Sanssouci ngạo nghễ
lững thững những vòng quay khung trời âm u buốt giá Potsdam

ngật ngưỡng đã mấy trăm năm
bao nhiêu xa hoa bao nhiêu lộng lẫy bao nhiêu tôn nghiêm
bao nhiêu nắng mưa bao nhiêu nóng lạnh bao nhiêu hưng vong
bao nhiêu xa hoa bao nhiêu lộng lẫy bao nhiêu tăm tối bao nhiêu bạo tàn

thời gian là hạt tuyết rối rít trắng tinh ngày đông
thời gian là hạt bụi mong manh chênh vênh cánh gỗ ngày bão gió
thời gian là những đôi mắt ngước lên rồi thao thiết biến khỏi mặt đất
thời gian là những vòng quay sà sã cuốn tháng ngày như cuốn tấm lụa mỏng manh ai uổng công thêu dệt cõi nhân gian

cối xay gió Cung điện Sanssouci
không nhìn chúng sinh ngửa mặt nhìn trời
không nở nụ cười sã cánh trĩu nặng khóc than

tồn tại mãi trên mặt đất là một đau thương
tồn tại mãi trên mặt đất là một đày đọa
tồn tại mãi trên mặt đất là một bất hạnh
tồn tại mãi trên mặt đất là sự trừng phạt khủng khiếp

cối xay gió Potsdam chứng nhân lịch sử
tầm tã cánh gỗ cong vênh bầm dập tứa máu
cối xay gió Potsdam một tội nhân đày ải cực hình
mọi thời đại chôn vùi dưới chân chỉ lững thững cô quạnh một mình lưng chừng trời băng tuyết

đứng đó không được đi đâu
không được đứng im phải quay liên tục
không được gục ngã phải ngẩng cao đầu
sà sã cuốn tháng ngày như cuốn tấm lụa mỏng manh ai uổng công thêu dệt trên cõi nhân gian.