Tác giả Quang Nguyễn
Tiếng gọi
Tôi sẽ biết, trong nghìn con mắt khuya
Có nỗi buồn, thoi thói trẻ với già
Những nụ hoa hương ngát thoảng chia
Âu yếm, ca tụng triền sống yêu đương
Tôi thấy mình qua tranh quê hương
Bàn tay chạm núi, bóng rừng mẹ đứng
Tóc rẽ sóng, hơi thở ấm say
Nụ hôn mùi thơ ấu, gieo gặt tháng ngày
Tôi không biết, trong nghìn nỗi nhớ ấy
Có đổ xuống dòng, thành biển khơi
Nếu thật vậy… Tôi là con tàu nhỏ
Giữa lòng đại dương, ngửa mặt nhìn trời
Căng buồm lên, và hãy đưa tôi về
Trôi vào lòng mẹ, neo thiên thu bến đỗ
Trường ca, lời ru, nghe như sóng vỗ
Như nhịp tim đập, quyện tiếng quê
Tôi sẽ biết, những nụ cười như hoa
Nhón gót dậy điểm bình minh lên mặt
Cây xanh rì, bốn bề rất mới
Ngày tất bật, êm đềm tiếng chim ca
Tôi nghe, quê hương đang thở
Mùi lạnh của sương, mùi ấm ngực nhớ
Nhìn chung quanh ôi lạ lẫm xứ người
Những giọng nói và những tiếng cười
Hình như ở đây… quê hương gọi.
Lạc điệu
Lục lọi cuối nẻo đêm
tìm mùi quỳnh đã ngủ
Búi quạng trắng sương phủ
Lạnh khuất bóng trời nghiêng
Dẫu làm cánh chuồn chuồn
đâu thể bay nghìn dặm
Muôn nghìn thứ lửa thắm
Thắp sáng hẻm tâm tư
Một dòng sông vô tận
Miên man chảy từ từ
Thời gian như mạ bạc
trôi màu ủy mị hư
Tuổi trẻ ngực sóng dữ
Dấy bão điên cuồng yêu
Đời mình là con chữ
Trên ô ly sử tình
Một kiếp người vô tri
đắm nguồn suối thầm thì
Hồi chương dài chuyển động
Em lật từng trang si
Đôi mắt đài khí tượng
đo mực thủy triều dâng
Đo dạ em muôn trượng
Có xa tôi hay gần.
Anh sẽ…
Anh sẽ về khi mùa hoa phượng đỏ
Hè ngan ngát, vươn dịu hồng cánh môi
Tay nắm tay hôn lên suối tóc nhỏ
Ôm thật lâu, khẽ thầm, tháng năm trôi
Anh sẽ mang, chùm thơ nhúng vào hạ
Cho nóng bỏng, mùi nắng, gió trời mây
Anh sẽ để những cơn mưa thong thả
Ướt giăng lối, khơi kỉ niệm đã bay
Một thuở yêu, chìm đắm với mộng mị
Say chất ngất, êm đềm những tháng ngày
Phượng vẫn buồn, như mắt em thủ thỉ
Ngày xa vắng, nhìn anh trong mưa bay
Anh sẽ kể chuyện mình theo tiếng nhạc
Mỗi tâm trạng, hòa lẫn với tiếng hát
Cho hồn bay, tìm lại mối tình đầu
Đã theo gió bay về phương trời nao.
Q.N