nhà thơ khaly chàm
ngày mới với mùa đại dịch
nếu phải rơi thì cứ rơi
chẳng cần biết rơi xuống đất hay bị gió cuốn bay
cuối cùng cũng nằm im tự tại
vì từ diệp lục xanh đã chuyển màu vàng rồi
có thể, những chiếc lá của thời gian cuối hè đều chung ý nghĩ như thế
sáng nay, tin dự báo có trận bão ngoài khơi biển đông
thị dân với nhịp sống chậm rãi chẳng ai để tâm và lo lắng
cà phê sáng chỉ vài quán trầm buồn cũng hơi bị thoáng rộng
vì không có nhận của gió thốc tặng cái tát vào mặt
hay một cú sấm bất ngờ nện xuống đỉnh đầu
sự chuyển điệu mùa âm thầm ra đi
dường như ánh bình minh sáng nay huyền hoặc quá
chắc hẳn những đóa hoa tươi sắc hồng hôm qua đã héo khô trên môi người
và những tế bào quang điện đang chạy rối loạn trên tầng điện li
nên anh không nhận được tin nhắn hay nghe tiếng cười giọng nói của em
thôi thì, anh sẽ nhủ lòng để an ủi mình
vì em đang mang lớp vải khẩu trang che kín mũi miệng khi hai bàn tay không có giây phút nào rảnh rỗi với chuyện mưu sinh.
cuchi 6/2021
ý tưởng khi trời chưa hửng sáng
sáng sớm thức dậy biết là ngày mới
không thể thấy được hình thái lũ sương đêm bám trên mặt những chiếc lá
những từng hồi chuông những nơi thờ tự ngân vang rồi sẽ chạm vào đâu cho âm tần nương náu
vỏ bọc quả địa cầu đang lành lặn hay đã trầy xước khắp cùng
tự nhủ với tâm tưởng hãy tùng niệm theo linh giác trắng
sẽ nhìn rõ nỗi hân hoan của những hiện thể sinh động trong ánh sáng tinh khôi
ngôn từ thơ bay lảng vảng như muốn diễn trò chơi sấp ngửa màu đen trắng
sợi khói thuốc lơ lửng ngoằn nghèo dường như đang nhú ra móng vuốt
ngày mới cứ nối tiếp tự nhiên tháng với năm
chẳng ai quan tâm chuyện lau chùi nước mắt sự biến thiên và đảo lộn
bóng tối mãi hoài thai nỗi ám ảnh về cái chết được cảnh báo
có thể, tro bụi không bao giờ ước vọng bay lên trời xanh
mở mắt lóe sáng rồi vụt tắt mất hút theo quy luật vòng quay
ngày qua ngày đều mới mẻ nhưng không thể tái hiện lại những gì đã thuộc về quá khứ
ngày chiêm bao
nhắm mắt nhưng vẫn thấy
cho dù không hề tưởng tượng
hỗn loạn người gọi tên nhau ơi ới cùng chạy về phía lờ mờ ánh sáng
có những người trần trụi mắc kẹt nửa thân dưới đất khóc gào nức nở
ánh sáng đang gãy khúc và rơi tan nhanh vào đất
từng mảng bóng tối co giãn ngoặm chân đám người cố rướn tới
sững sờ nhìn có đúng hay không
chẳng biết từ khi nào ai đã đem quăng xác tôi xuống hố
những vạt cỏ quanh miệng hố đã mọc non mỡn như bức tranh sinh động
chỉ có con chó nằm mọp khép hờ mắt đoan chắc là nó chờ tôi thức dậy
tiếng đập cánh của loài cú vọ cũng đang chuẩn bị lao vào bóng đêm
mở mắt thật rồi nhưng tai vẫn nghe
tin tức thời sự chiều, hàng ngàn người ấn độ không cần không khí để thở
có thể họ đang nghĩ rằng mình đã và đang mọc cánh rồi bay lên trời xanh
suy tưởng… những ngọn lửa cứ bùng lên
từng cụm khói tro bụi lửng lơ trên tầng không
đúng cử nghiện tôi bị rối loạn não đặc trưng nên phải bước chân đi tìm ly cà phê để nhìn nắng hoàng hôn
dường như, mặt đất dưới chân tôi đang nghiêng theo một giác độ nào đó
tiếng gào khóc, cơn mơ, hiện tại…
tôi muốn tìm cảm giác hạnh phúc khi nhảy xuống vực thẳm của quá vãng
tiệt nhiên chẳng dám rủ rê hay động viên ai phải cùng với tôi như vậy
cho dù thế nào, tôi vẫn còn tồn tại đấy chứ
tôi phải có bổn phận, trách nhiệm tự phô diễn trước cuộc đời này
cùm hai chân mình vào ánh sáng pha trộn màu bóng tối!
tpsaigon 6/2021
k.c