Ngô Thị Thục Trang sinh ra từ cánh đồng làng

871

09.4.2018-23:30

NVTPHCM- Ngô Thị Thục Trang là một cô giáo dạy hóa tại trường THCS Nguyễn Khuyến – Đà Nẵng, nhưng sinh ra và lớn lên tại thôn An Bằng xã Đại Thạnh huyện Đại Lộc tỉnh Quảng Nam.

 

Trong hóa học, ngoài các nguyên tố, hợp chất, nguyên tử thì điều hấp dẫn học trò là các phản ứng hóa học. Đối với trẻ con, các phản ứng hóa học như một thứ phép thuật làm thăng hoa cảm xúc.

 

Tôi không rõ ở trường, cô giáo Ngô Thị Thục Trang có mê hoặc học trò bằng những thí nghiệm hóa học không? Nhưng có một điều tôi gần như chắc chắn: đã từng có những phản ứng hóa học thú vị xảy ra trong chính cô giáo này. Một trong những phản ứng hóa học đáng ghi nhận là: chưng cất, lắc trộn những mảnh ký ức làng quê để thành những… tập hợp thơ. Và, nói một cách nào đó, thơ của Ngô Thị Thục Trang là những “phản ứng hóa học”, là tiếng dội của tâm hồn.

 

Sinh ra từ cánh đồng làng” (NXB Đà Nẵng 2018) là tập thơ mới nhất của Ngô Thị Thục Trang. Trong tập thơ này, tác giả dường như dành trọn vẹn tình cảm của mình cho làng quê, ấu thơ và mẹ, ấu thơ với cánh đồng, ấu thơ với bầu trời và mặt đất, ấu thơ với những hao khuyết dằng dặc về sau…

 

Ngôn ngữ thơ của Ngô Thị Thục Trang bình dị, dường như không trau chuốt, là những “phản ứng hóa học” đơn sơ, chứ chưa hay không kỳ vỹ, choáng ngợp. Thơ Ngô Thị Thục Trang là tâm tình của một người quê, đã xa quê, đã mất quê mà luôn muốn trở về. Sự trở về ấy, không hẳn là trên không gian địa lý bằng trong tâm tưởng, với bao hoài niệm vui buồn.

 

TRẦN NHÃ THUỴ giới thiệu

Tập thơ Sinh ra từ cánh đồng làng của Ngô Thị Thục Trang

 

 

CHIẾC DÙ CỎ

 

 

chiếc dù cỏ không che được nắng mưa

con vẫn ước ngàn lần cầm lại

chiếc dù cỏ xanh những mùa thơ dại

nàng công chúa lấm lem của cung điện bãi bờ

 

hoa bưởi cài thơm mái tóc tuổi mười ba

chùm ổi sẻ nấp im sau vòm xanh lá nõn

vương quốc thanh bình ru giấc mơ đằm ngọt

sương thẹn thùng tan trên dù cỏ cầm tay

 

mấy mươi mùa dâu bể tràn qua

chiếc dù cỏ rời tay

công chúa nhỏ, những phương trời lưu lạc

nắm hạt đỏ mang theo có rải dấu quay về?

 

góc vườn xưa vẫn bình yên nắng dọi buổi mai hiền

hoa cam thảo hồng lên màu nhung nhớ

chiếc dù cỏ đây rồi

rung rinh sương đọng hạt

nàng công chúa lấm lem òa khóc

quê nhà ơi

tuổi thơ ơi

cho con được quỳ hôn lên bao mùa dừng lại giữa cỏ hoa…

 

 

CÁNH ĐỒNG LÀNG

 

Tôi sinh ra từ cánh đồng làng

Bóng cò trắng đậu vào đêm trăng muộn

Mạ non mơn man

Ru giấc tôi nồng ấm

À ơi, ngủ ngoan, mẹ cấy ruộng gần

 

Tôi vục tôi vào cánh đồng làng

Từng vốc nắng ngấm sâu vào da thịt

Chú dế gảy đàn trước mùa chạy lụt

Nước tràn bờ, tan tác khúc đàn vui

 

Tôi băng qua cánh đồng của tôi

Thả diều bay một miền gió khác

 

Tôi băng qua cánh đồng của tôi

Mùi bùn đất mỗi ngày mỗi nhạt

 

Tôi đi ngang những cánh đồng làng

Đàn cò vút lên

Buổi chiều ập xuống

Mùa gặt vàng ươm

Mồ hôi người thấm mặn

Tôi nhặt bông lúa rơi như nhặt lại mình

 

Nhặt lại tôi của những bình minh

Những trưa rang trời

Những chiều mây thẳm

Nhặt lại tôi của cánh chuồn chở mùa trên cánh mỏng

Tre nở hoa rồi

Tôi có về quảy gánh đồng xa?

 

 

VẪN MÙA ĐÔNG NGĂN NGẮT BÃI BỜ

 

Vết bầm trên chân con đã tan từ mùa đông xa lắc

mẹ vẫn nhớ sao, con đường lầy lội

con một mình đến lớp

đội rét, đội sương

môi tái nhợt bình minh

vách nứa, phên tre, gió xô giọng đọc bài con lập cập

dòng sông lẳng lặng chảy bên

 

Cây bồ quân trĩu trĩu trái xanh

không dám trèo, chỉ ngước mắt nhìn lên

con nhặt trái xâu giấc mơ ngọt lịm

cây bồ quân của mùa đông nắng mỏng

có chùm kẹo sọc xanh sọc đỏ

sáng bừng góc quán nghèo

có đám trẻ mơ làm người lớn

thách nhau quay không đứt chiếc vít tre

có hòn cuội quăng canh một, canh hai

lò cò lò cò

nhắm mắt làm sao tìm lại được

sông đến biển hay về với biển?

 

Hòn cuội lăn

con lần không ra nền lớp cũ

cây bồ quân mấy mươi mùa chín đỏ?

 

Dù sông không lần nào trở lại

vẫn mùa đông ngăn ngắt bãi bờ

mẹ vẫn nhắc về vết bầm đã tan trên bắp chân con

Nhà thơ trẻ Ngô Thị Thục Trang

 

 

CON GÁI MIỀN TRUNG

 

em – con gái miền Trung

nấu ăn nêm nhiều gia vị

cọ ngực sông Thu suốt tuổi mười lăm

 

lên sáu bồng em

mười tuổi sàng gạo

mùa đông bấu mười ngón chân đường trơn đến lớp

rút mái tranh nhen lửa thổi cơm

nón cời trải lúa phơi giữa đường

vừa đuổi gà vừa ngủ gật

ê a hát

“ta hỏi rắn

rắn đi đâu”

nghe chị Hằng gọi chú Cuội ời ời

suýt vỡ mất trăng

 

em – con gái miền Trung

quen dè xẻn, để dành

chỉ trái tim trao trọn vẹn

 

miền Trung gánh hai đầu đất nước

em kê vai miền Trung

 

 

NƠI ĐẦU TIÊN

 

Trong  ngôi nhà ấy con lần đầu tiên khóc

lần đầu tiên mọc răng

lần đầu tiên bi bô

lần đầu tiên té đau

lần đầu tiên sốt cơn sốt người

 

Ngôi nhà ấy là nơi đầu tiên con rời xa

nơi đầu tiên con quay về

sau cuộc hành trình đầu ngõ

nơi đầu tiên cho con nỗi nhớ

ngoài nỗi nhớ đầu vú mẹ và mùi trầu thơm môi bà

 

Ngôi nhà ấy – thứ đầu tiên cho con niềm tự hào

“nhà tau đó – một vườn ổi chín”

con là công chúa, là hoàng hậu, là vua

trong ngôi nhà tranh ấy

dưới con là muôn triệu ” thần dân “

dế, cào cào, châu chấu, chuồn chuồn

và đàn gà lông mướt như tơ

liếp chiếp theo chân mẹ bươi gốc chuối

 

Trong ngôi nhà ấy con lần đầu tiên bị đòn roi

lần đầu tiên học bài học chu đáo và trung thực

từ gấp quần áo đến nhặt rau

lần đầu tiên tập không khóc

bằng cách nhìn mây trôi

 

Nơi đầu tiên cho con

một sân trăng

một lối xoan

sau mùa xám xịt

ngôi nhà tuổi thơ –  nơi cho con

sợi dây vin bước đầu tiên…

 

NGÔ THỊ THỤC TRANG

 

>> Tự khúc mùa thu

>> Nằm nghe tiếng quê trìu mến

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…