Ngôi sao xanh xa ngát – Truyện ngắn của Nguyễn Trọng Văn

496

(Vanchuongphuongnam.vn) – Cô bé gật gật đầu. Thái độ tỏ rõ sự tuyệt đối sẽ biết giữ bí mật. Trẻ con là vậy. Chúng rất tôn trọng những bí mật về ước mơ của mình.

Nhà văn Nguyễn Trọng Văn 

– Chú ơi, sao chú lại vào nhà bằng lối cửa sổ?

Vừa đu người, thả mình lách qua cánh cửa sổ hé hờ từ cành cây vắt ngang ô cửa xuống nền căn phòng khách lạnh vắng, tên trộm cứng người, toàn thân như bị bó chặt, trong lồng ngực của gã tựa như đang có ai đó đứng giã bèo, gã đâu ngờ lại bị bắt quả tang như thế này. Thoáng ngần ngừ, tên trộm chợt ngớ mắt, trước mặt gã là một cô bé, mái tóc buông xõa như chuẩn bị đi ngủ. Cô bé mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngồi bình yên trên một chiếc ghế, một tay cô bé cầm cốc nước, một tay đặt lên tay ngai của chiếc ghế. Tên trộm nhìn kỹ hơn, thái độ của cô bé không thấy có dấu hiệu gì của sự sợ hãi, ngạc nhiên hay mảy may nghi ngờ gì cả. Cô bé vẫn chậm rãi nhai nốt miếng thức ăn đang nhai dở. Tên trộm thả nhẹ đôi bàn tay ra. Không lẽ gã cứ nửa đu người mãi như vậy. Ánh trăng lùa qua cửa sổ, rọi thứ ánh sáng lênh láng vàng khiến căn phòng khách trống trải hơn. Hình như chỉ có mỗi mình cô bé? Tên trộm hơi yên tâm, gã thả nốt đôi chân như đeo đá của mình xuống nền nhà. Đằng nào cũng bị lộ rồi, tên trộm tự an ủi, gã vội phác nhanh kế hoạch chạy trốn.

– Cháu biết rồi. Mẹ cháu bảo chỉ có những người tốt mới đợi đêm xuống để chui qua cửa sổ tặng quà các em bé ngoan.

Cô bé cười khanh khách, tiếng cười mang vẻ tự tin với nhận thức của mình. Tên trộm giờ đã có chút tỉnh táo để nghĩ tiếp theo phải làm gì.

– Nhưng cháu chưa ngoan – Cô bé lại nhẩn nha – Sao chú không đợi cháu ngủ say rồi mới vào phòng tặng quà cháu? Hôm nay là sinh nhật của cháu đấy, cháu lên bốn tuổi.

– À…. à, bốn tuổi rồi đấy. Chú… chú nghĩ là cháu đã ngủ rất say rồi.

– Chỉ có người tốt đi tặng quà cho trẻ em mới được thức khuya hả chú?

– Mà này…. cả nhà cháu đi ngủ rồi à?

Tên trộm nhanh chóng thích ứng với sự ngộ nhận của cô bé. Gã hỏi thế để tính chuyện chuồn cách nào cho thuận. Cô bé không trả lời. Dường như cô đang lấy làm hối tiếc vì mình chưa ngủ say, để sau giấc ngủ cô sẽ tỉnh dậy và sẽ nhận được quà.

– Như ông già Nô en chui qua ống khói tặng quà trẻ con ấy chú nhỉ?

Cô bé nói thầm thì như vớt vát cho sự chưa ngoan của mình. Tên trộm bình tĩnh hơn, gã lại sát bên cô bé. Chân phải quỳ gối, chân trái gấp chống, đầu gã chỉ cao ngang đầu cô bé đang ngồi ngoáy ngoáy đôi chân nhỏ trên chiếc ghế rộng. Mục đích của gã cốt là để cô bé nói nhỏ hơn. Cô bé vẫy vẫy bàn tay đang đặt trên tay ngai ghế về phía tên trộm.

– Chú – Cô bé hạ giọng thầm thì – Chú đang che mất ngôi sao xanh rồi.

Thì ra tên trộm đã vô tình che khuất tầm nhìn về phía cửa sổ của cô bé. Chắc trong đầu của cô bé lúc này những ngôi sao trên bầu trời kia mới là điều cô quan tâm. Tên trộm vừa dịch người qua bên trái để lộ khoảng nhìn cho cô  bé vừa khéo quay người nhìn ra ô cửa. Bên ngoài kia, bầu trời trong veo đến kỳ lạ. Muôn vàn ánh sao xa tít tắt đang nhấp nháy như mời gọi.

– Đẹp thật, những vì sao đẹp thật.

– Cháu chưa ngoan vì cháu chưa đi ngủ – Cô bé ngập ngừng nhìn thẳng vào mặt tên trộm bằng ánh mắt vẻ cầu khẩn – Nhưng cháu vẫn sẽ có quà chứ chú?

– Dĩ nhiên rồi. Mọi trẻ em, mọi người đều có quà trong đêm sinh nhật.

Tên trộm nói mạnh dạn bằng thứ giọng ghìm hơi trong cổ. Trong lòng gã bỗng thấy nhói đau một niềm đau tội lỗi. Mọi người đều có quà trong đêm sinh nhật. Tên trộm cúi đầu mặc cảm. Đấy chính là lý do để gã có mặt trong căn phòng này và bị cô bé vô tình ngộ nhận.

– Nhưng cháu muốn có quà là…

– Cháu muốn quà gì nào?

– Cháu muốn ngôi sao xanh nhấp nháy kia kìa.

– Ngôi sao xa ngát kia à?

Tên trộm chỉ tay buâng quơ cũng chỉ để lấy thêm lòng tin ở cô bé. Gã quay lại nhìn thẳng vào mắt cô bé nói như đúng rồi.

– Nhất định khi cháu ngủ dậy sẽ có quà là ngôi sao xanh đó.

Giọng chắc nịch như một người trung thực, tên trộm nhận thấy cơ hội cho sự trốn chuồn của mình đã đến. Gã mạnh dạn cầm bàn tay bé tí xíu của cô bé.

– Giờ thì cháu đi ngủ đi. Có đi ngủ thì chú mới tìm được ngôi sao xanh về làm quà cho cháu.

– Nhất định chứ chú?

– Nhất định rồi.

Tên trộm cười, nụ cười nửa vui nửa pha chút ranh mãnh. Gã đang sốt hết cả ruột khi cô bé còn chưa bước về phòng ngủ.

– Chú đi trước đi. Cháu phải nhìn thấy chú đi tìm ngôi sao xanh trước đã.

– Nhưng chú phải được trông thấy cô bé ngoan bước về phòng và lên giường ngủ kia. Bé ngoan không ai lại bắt người lớn phải đợi.

Tên trộm lại thầm cười vì sự tinh ranh đến bất ngờ của mình. Cô bé thật ngây thơ và ngộ nhận. Tên trộm vừa khéo lùi dần về phía cửa sổ vừa vẫy tay chào cô bé. Cô bé nhoẻn một nụ cười sáng lóa như vì sao lấp lánh. Tên trộm thấy cơ hội cho mình không cho phép gã nấn ná được nữa. Từ trên gác đang vọng xuống tiếng hỏi của mẹ cô bé.

– Con đang nói chuyện với ai thế?

– Mẹ ơi, các vì sao cũng biết nói chuyện đấy.

– Thế các vì sao có nhắc con đi ngủ không?

Tên trộm đu người thoát nhanh ra ngoài ô cửa sổ, gã còn kịp ngoái nhìn cô bé lòa xòa váy dài bước những bước chân về phòng ngủ. Gã bây giờ mới thấy nhẹ hẳn người. Gã đã thoát bị bắt sống chỉ vì sự ngộ nhận của một cô bé. Ngước nhìn lên ô cửa sổ đang được người mẹ của cô bé khép cánh cửa lại. Gã như còn thấy gương mặt cùng những tiếng cười khanh khách và ngây thơ đến trong veo của cô bé.

*

Một năm sau

Thuận chợt chững người, không kịp nữa rồi, cậu đã đứng giữa căn phòng mà tròn một năm trước cậu đã đến đó theo lối cửa sổ. Trước mặt cậu những gì của một năm về trước hầu như không thay đổi, điều đó chứng tỏ chủ nhân của ngôi nhà không thích chuyện xê dịch.

– Chào bác. Chào cháu. Hai bác cháu ngồi xuống ghế đi.

Nữ chủ nhân lên tiếng mời sau câu chào ra mắt của người đàn ông dẫn Thuận tới. Đó là một thiếu phụ ngoài bốn mươi tuổi, đài các trong bộ trang phục ở nhà. Áo lụa trắng có thêu điểm những bông hoa hồng nhạt, hai thân vắt sang nhau kín đáo nhờ một sợi vải thắt hờ ngang bụng nhưng cũng đủ khéo khoe thân hình còn khá gọn. Thiếu phụ chìa tay chỉ về hai chiếc ghế còn trống. Chiếc ghế bên kia, chồng bà một người đàn ông chừng gần năm mươi, ăn vặn khá chỉn chu. Ông như vừa đi làm về hoặc như sắp sửa đi đâu đó, chiếc áo sơ mi bỏ gọn trong quần, ánh mắt còn dán chặt vào tờ báo mở rộng. Thuận rụt rè ngồi xuống.

– Cháu mới ra học ngoài thành phố, chắc chưa quen?

– Dạ.

Thuận chỉ biết nói thế. Trong đầu cậu, mọi hành vi của năm ngoái cứ như là đã bị lộ. Thuận thấy nóng khắp người cho dù bây giờ tiết trời đã chuyển sang thu và trong phòng chiếc quạt điện kiểu tai voi của Liên Xô đang tỏa luồng gió mát. Người đàn ông dẫn Thuận tới nháy mắt với nữ chủ nhân ý muốn nói rằng ông ta đã giới thiệu cho gia đình một chàng trai hiền lành và có phần tin cậy nhờ vẻ còn hơi bẽn lẽn.

Một năm trước Thuận thi đỗ đại học. Cả làng cậu từ trước tới nay chưa có ai học qua nổi cấp 3. Lý do thì lắm, chiến tranh nên các chàng trai phải ra trận, kinh tế khó khăn làm gì có nhà nào đủ tiền cho con lên thành phố học, công việc nhà quê cứ lún từ việc này sang việc khác.

– Uống nước đi cháu.

Thuận giật bắn mình như bị bắt quả tang thêm lần nữa, cậu thấy ngứa ngáy khắp mình như đang bị một đàn kiến cắn.

– Cô chú có thằng con trai năm này vào học cấp 3. Cháu chịu khó và học giỏi nữa. Cô chú hy vọng cháu giúp em nó tiến bộ.

Nữ chủ nhân nói liền một mạch như thể bà lo ngại Thuận đổi ý. Một chút lưỡng lự vụt tới trong đầu Thuận. Nhận lời hay từ chối. Nhận lời để rồi sẽ có ngày người ta nhận ra đây chính là tên trộm hụt năm ngoái ư? Từ chối tức là bỏ lỡ một cơ hội kiến thêm chút tiền phụ vào chuyện học, tận sâu thẳm lòng mình Thuận vô cùng hối hận cho chuyện năm ngoái. Thấy Thuận còn lưỡng lự nữ chủ nhân bước lại gần cậu.

– Cháu yên tâm. Cô chú mới chỉ nói tạm thế thôi. Việc học của em nhà cô chú tiến bộ chắc cô chú sẽ có những thay đổi cho cháu khỏi thiệt.

– Dạ không ạ. Cháu… cháu… cháu đồng ý.

Thuận nói xong câu đó lại thấy hối. Thâm tâm của cậu dâng tràn nỗi xấu hổ một khi câu chuyện bị bại lộ. Nhưng nếu cứ đần mặt ra mà nghĩ ngợi, mà lo sợ thì mọi người lại cho rằng mình ham hố hay có gì còn đòi hỏi? Thời buổi chiến tranh, ai cớ cơ hội học hành thì phải học hành quyết liệt bù cho những người không có điều kiện.

– Vậy là cháu nhận lời giúp cô chú rồi nhé. Để cô gọi em Trung, anh em làm quen với nhau.

Nữ chủ nhân giọng thân mật. Từ trên gác vọng xuống tiếng bước chân líu ríu, rồi ran lên giọng nói trong veo của cô bé năm ngoái. Thuận chột dạ. Không kịp nữa rồi, hai anh em cô bé đã xuống tới. Thằng anh đứng trân trân nhìn Thuận bằng ánh mắt thăm dò, cái anh gày gò ngồi kia sẽ là “thày” dạy kèm cu cậu học. Thằng con trai đang tỏ thái độ thách đố và ngang ngạch. Trái lại cô bé sau cái khoanh tay chào mọi người thì đến ngồi trên chiếc ghế ưa thích của cô. Cô bé yên lặng để người lớn nói chuyện, mắt dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thuận lại thêm bồn chồn, cô bé ngồi y hệt như năm ngoái.

– Thế nhé, Bảo Trung. Anh Thuận từ tối nay sẽ học bài cùng con. Anh học giỏi lắm đấy.

Bà mẹ nói động viên trước thái độ bất cần của thằng con trai. Nó nhìn thằng vào Thuận hỏi câu hỏi chẳng ăn nhập gì với chuyện học hành.

– Anh có biết bơi không?

– Biết chứ. Anh bơi giỏi là đằng khác. Ở quê anh trẻ con chỉ lên sáu bảy tuổi là biết bơi ao rồi.

– Xì. Ở quê khác, ở Hà Nội khác. Bơi bể bơi chán phè.

Thuận gật đầu tỏ ý thông cảm và cũng là để gây thiện ý với thằng Bảo Trung. Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi dáng ngồi nhìn chăm chú lên vòm trời qua ô cửa sổ của cô bé. Thuận chột dạ, ô cửa sổ đã có thêm hàng chấn song bằng sắt, màu sơn xanh tươi rói cứ như chủ nhân của ngôi nhà đã biết đến chuyện có người lạ từng trèo qua cửa sổ. Thuận thấy trống ngực đập run run, ô cửa này trông thẳng sang khu nhà tập thể năm tầng nơi cậu đang trọ học. Không hiểu ma quỷ nào dẫn lối mà đêm hôm đó Thuận táo tợn đu người trên cành cây vắt ngang ô cửa để thả mình xuống nền nhà.

Thuận thấy thất vọng tràn trề khi cô bạn gái cùng lớp vừa mới quen nói câu chê cậu đi chơi đêm trăng đẹp mà không có chút quà gì cho bạn gái. Tối hôm đó cậu đưa cô bạn gái về nhà, rồi trở về nơi trọ của mình, cậu leo lên giường nằm mãi mà không ngủ được. Cậu đứng nhìn sang ngôi nhà to đẹp chứng tỏ chủ nhân của ngôi nhà đó là người có chức quyền, Thuận thấy ô cửa sổ mở rộng và Thuận lần đầu thấy chua chát khi mình thiếu tiền. Thuận chậc lưỡi và… buông tay cho toàn bộ người mình lọt hẳn vào căn phòng khách vắng người.

– Hai bác cháu về nhá. Thuận nhớ tối nay bắt đầu kèm em Bảo Trung học đấy.

Nữ chủ nhân cùng chồng chào tiễn khách. Thuận vội đứng lên như chính cậu đã muốn đứng lên lâu lắm rồi. Nói thực cậu còn chưa hết lo sợ. Và nỗi lo sợ của cậu không phải không có lý. Khi Thuận bước ra gần tới cửa, cậu lui người lại nhường cho chủ nhân cùng người đàn ông đi cùng cậu ra cửa trước. Như có linh tính, Thuận quay mặt nhìn lại căn phòng. Cô bé cũng đã đứng lên, cô nhìn Thuận bằng ánh mắt tròn trong veo.

– Chú, chú vẫn chưa tìm được ngôi sao xanh cho cháu à?

Cô bé nở nụ cười hồn nhiên và hỏi rất bất ngờ. Không lẽ cô bé đã nhận ra tên trộm năm ngoái và cô chờ cho mọi người xong câu chuyện mới hỏi? Trong thâm tâm cô bé chỉ có một người tốt tới thăm các em bé, chưa hề có câu chuyện một tên trộm hụt từng cất lên lời hứa sẽ mang tới làm quà cho cô bé một ngôi sao xanh như cô bé hằng mơ ước? Bầu trời như guồng quay, muôn vàn các tia sáng nhảy múa trong mắt, Thuận bước nhanh về phía cô bé, cậu lại chân phải quỳ gối, chân trái gấp chống nửa như để cả hai sẽ nói thầm thì, nửa như để trấn an cô bé.

– Chưa, chưa. Chú à không anh. Anh chưa tìm được ngôi sao xanh đó. Nó ở xa ngát quá. Mà em đã thực sự là một em bé ngoan chưa?

Thuận nói liền một mạnh cố ý để cô bé khỏi la toáng lên kiểu thường thấy ở trẻ con mỗi khi chúng nũng nịu đòi quà. Cô bé cúi đầu cho thấy cô là một cô bé chưa thực sự ngoan để được nhận quà sớm. Thuận thấy nhẹ người, cậu hơi kéo đầu cô bé lại gần hơn.

– Em bé, chúng mình cùng giữ bí mật nhé. Biết giữ bí mật mới là em bé ngoan.

Cô bé gật gật đầu. Thái độ tỏ rõ sự tuyệt đối sẽ biết giữ bí mật. Trẻ con là vậy. Chúng rất tôn trọng những bí mật về ước mơ của mình.

– Hai anh em thân thiết quá. Cô chú nhờ cháu đấy Thuận nhé.

Nữ chủ nhân đã quay vào phòng từ khi nào, nói ngay sau lưng Thuận. Bà không chút hồ nghi về hành động lạ lùng nhưng mang vẻ thân thiết giữa Thuận với cô bé con mình. Bà lại còn rất vui khi điều đó sẽ giúp Thuận thực hiện tốt việc kèm học thằng con trai đang tuổi ngang bướng.

Một cái ngoắc tay làm tin, Thuận biết cô bé sẽ chẳng bao giờ nói với cha mẹ mình về câu chuyện ngôi sao xanh.

*

Mười lăm năm tiếp theo.

– Anh còn nhớ lần đầu mình gặp nhau như thế nào không?

Thuận không vội trả lời. Rồi như nằm lâu một tư thế, anh xoay người nhỏm đầu hé mắt nhìn sang Xuyến Chi. Cô úp hai bàn tay vào nhau và đặt trên bụng, mắt không thôi nhìn lên bầu trời, cô chẳng quan tâm đến chuyện Thuận sẽ trả lời mình thế nào. Đêm nay trăng sáng, ánh trăng soi vàng cả thảm cỏ triền đê. Vọng từ mặt nước sông Hồng lên một hồi còi dài của chuyến tàu vừa ngang qua. Gió thổi mát. Từng cơn gió thung thăng tạo thành âm thanh nghe ràn rạt trên mặt cỏ, Xuyến Chi vẫn mở to đôi mắt nhìn vòm trời, giọng cô thủ thỉ.

– Em cũng chẳng nhớ nữa.

Thuận bớt lo. Hình như câu hỏi của Xuyến Chi cũng chỉ nhằm vào chuyện hai người bắt đầu thân với nhau từ khi nào mà thôi. Khẽ luồn tay ôm lấy sau đầu làm gối, Thuận lỏng người ra và cũng nhìn lên vòm trời. Đêm nay vòm trời đầy sao, muôn vàn các vì sao đua nhau nhấp nháy như vì sao nào cũng muốn chứng tỏ mình là vì sao sáng nhất. Đã chớm sang thu, tiết trời về đêm lành lạnh. Nằm trên bờ đê càng mát lạnh. Đã mấy lần Thuận toan nhắc Xuyến Chi đứng dậy kẻo lạnh nhưng rồi anh lại thôi.

Mặc dù quen nhau rất lâu nhưng tối này hai người mới chính thức đi chơi và bên nhau gần đến thế. Rất tự nhiên Xuyến Chi ngả mình trên thảm cỏ như đang ở trong nhà mình vậy. Cô nằm rất thư thái, tựa như cô đến đây chỉ với mục đích là được ngả mình nằm trên cỏ.

– Em mà thấy anh… với cô sinh viên nào là chết với em.

Xuyến Chi nói nhưng ánh mắt vẫn không thôi nhìn lên vòm trời sao. Thuận chưa hết rối bời, tự sâu thẳm trong lòng anh chưa nguôi hối hận về chuyện đột nhập qua cửa sổ năm nào, anh hơi nghiêng đầu nhìn sang bên Xuyến Chi. Tại sao em lại chọn tối hôm nay để hỏi anh về chuyện hai đứa đã gặp nhau lần đầu như thế nào? Tại sao em vẫn như chưa quên cái chuyện ngớ ngẩn của anh năm đó?

– Anh.

Xuyến Chi quay mặt nhìn sang phía Thuận, mắt cô mở to. Cô nói bằng giọng nũng nịu.

– Sao không trả lời em. Em biết rồi. Các thầy là chúa hay léng phéng với sinh viên. Tự em em biết. Em cũng là “nạn nhân” của thầy mà. Thầy Thuận.

Cả Xuyến Chi và Thuận cùng cười. Bây giờ có ai bảo Thuận đổi bất cứ thứ gì đắt giá nhất để thay Xuyến Chi thì anh cũng lắc đầu. Mà ngay với cả Xuyến Chi nữa. Nếu khuyên cô tìm người đàn ông khác thì cô cũng chẳng dại. Trong trí tưởng tượng của Xuyến Chi thì đàn ông trên thế giới này chỉ có mình Thuận. Họ là một đôi đẹp, đẹp nhất Khoa X.. trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Chàng, một thầy giáo trẻ và đầy triển vọng. Nàng, cô sinh viên học giỏi và xinh nhất trường.

– Có ngôi sao màu xanh kìa.

Xuyến Chi reo to lên sung sướng. Cô hất hất đầu như để chỉ lên vòm trời hằng hà sa số các vì sao kia đâu là ngôi sao màu xanh mà cô vừa phát hiện thấy. Thuận tưởng đã an lòng thì giờ lại chói lên đau nhói. Không lẽ Xuyến Chi vẫn coi ngôi sao xanh xa ngát trên trời như là một giấc mơ vĩnh cửu của cô ấy? Không lẽ Xuyến Chi kêu lên như vậy để xem xem Thuận có đủ dũng cảm để nói lên chuyện cũ? Đầu óc Thuận như bốc lửa. Những ngọn lửa đang thiêu đốt cái quá khứ tệ hại của anh. Hay những ngọn lửa ấy đang khơi lại chuyện buồn thời nông nổi?

– Đẹp thật.

– Điêu. Chỉ giỏi điêu. Ngôi sao ấy nó đâu nào?

Không ngờ Xuyến Chi cũng đáo để nhưng là cái đáo để của những cô gái đang yêu. Bằng chứng là cô vừa nói câu ấy vừa ghé sát mặt mình vào mặt Thuận. Thuận hơi ngẩng đầu lùi ra xa một chút để ngắm gương mặt Xuyến Chi. Dưới ánh trăng sao gương mặt của Xuyến Chi hệt như gương mặt của một nữ thần, nó xa xa mà gần gụi, nó chập chờn mà chân thực. Dưới ánh trăng sao gương mặt Xuyến Chi như có sức hút kỳ lạ. Thuận ngây mặt nhìn đắm đuối. Bất chợt Xuyến Chi cũng ngóc đầu lên. Cô bật tung hai bàn tay đang vắt vào nhau, cô vùng tay về phía Thuận rồi ôm riết lấy đầu Thuận kéo ghì xuống. Trong tích tắc hai gương mặt dích chặt vào nhau bằng những hơi thở gấp gáp. Trong tích tắc hai vành môi dính chặt vào nhau bằng sự kết dính của của nụ hôn kéo dài như vô tận.

– Anh. Anh sẽ tìm cho em ngôi sao xanh chứ?

Xuyến Chi hỏi, lần này cô hỏi như muốn nghe được lời khẳng định. Thuận đặt thêm lên đôi môi của Xuyến Chi một nụ hôn kéo dài như vô tận nữa.

– Nhất định anh sẽ đem về cho em một ngôi sao xanh. Anh sẽ hái từ trên xa ngát kia ngôi sao xanh sáng nhất. Nhưng…

Thuận ngập ngừng không nói tiếp. Không phải vì anh thấy lời hứa xa với quá, lời hứa có vẻ hão huyền quá mà là vì.

– Hai hôm nữa anh phải lên đường rồi… Chiến tranh không biết đến khi nào… Xuyến Chi? Em có chờ đợi anh không? Em có chờ anh đem về cho em ngôi sao xanh không?

Xuyến Chi ôm riết lấy đầu Thuận. Cô ghì chặt đầu anh vào sát ngực mình hơn. Một cảm giác lâng lâng truyền từ ngực của Xuyến Chi tới làm nóng hổi mặt của Thuận. Anh thấy ngào ngạt một thứ dư vị nồng nàn khó tả, nó thơm lạ như chưa từng có hương vị nào thơm đến thế. Mùi cỏ nhàu dưới lưng quện với mùi trăng từ không trung ùa xuống? Mùi gió sông Hồng bay lên trộn cùng với hơi thở thiếu nữ. Từ bộ ngực đang dâng lên thụt xuống theo hơi thở gấp của Xuyến Chi những rung động ngọt ngào.

Hai hôm sau Thuận lên đường ra mặt trận.

*

Và hai mươi bảy năm tiếp theo nữa.

– Mình… mình… có… có… tha… thứ… cho… cho… tôi… tôi… không… không?

Ông Thuận nằm lún trong tấm nệm trắng muốt. Ông nói khó nhọc, dằn từng chữ một, cơ mặt của ông nhăn nhàu, biểu hiện của những cơn đau đớn trong người. Phòng điều trị vắng tênh. Chỉ chậm rãi vang đều đều tiếng dình dịch của máy điện tâm đồ đặt ngay phía đầu giường bênh. Phảng phất mùi cồn loãng phả nhè nhẹ. Bà Xuyến Chi giật mình bừng khỏi trạng thái mơ mơ, bà cẩn thận nhìn quanh như thể xem là mình mơ hay đang tỉnh.

– Tôi…. tôi nói… nói thật… điều… điều… này… thì… thì mình… mình có… có tha… tha… thứ… cho tôi… không?

Rất khó nhọc, ông Thuận cố nhúc nhích miệng bên những dây dợ chằng chịt nối từ hai lỗ mũi của ông tới chiếc máy thở đặt bên giường bệnh. Bà Xuyến Chi nắm chặt bàn tay trái của ông Thuận, cái bàn tay lành lặn còn lại ấy vừa cố vươn ra khỏi tấm chăn mỏng đắp ngang ngực. Một cảm giác lo sợ vụt đến khiến bà Xuyến Chi hơi hoảng hốt. Bà kịp trấn tĩnh, chính là bà đêm nay yêu cầu các con cho một mình bà ngồi đây với ông. Linh cảm của người vợ đã mách cho bà biết đêm nay là đêm cuối cùng bà được ở bên chồng. Suốt mấy chục năm qua hai vợ chồng bà mấy khi được ở bên nhau trọn vẹn. Đêm nay bà linh cảm thấy có gì hệ trọng đang đến, sự linh cảm ấy đã cho bà nghị lực để sẵn sàng đón nhận thử thách.

– Tôi… tôi chưa… chưa tìm… tìm được… cho… cho mình… ngôi sao xanh…

Ông Thuận lại chợt tỉnh, bàn tay ông ngọ nguậy trong cái nắm chặt của vợ. Bà Xuyến Chi vội cúi xuống. Thực bụng bà rất muốn có câu nói nào đấy an ủi ông nhưng bà chưa tìm được câu nói nào cho thích hợp. Với bà, với cả ước mơ trẻ thơ của bà thì ngôi sao xanh xa ngát trên vòm trời về đêm là cả niềm tin bất diệt. Ngày tiễn ông ra mặt trận, bà hằng đêm ngửa cổ trông lên vòm trời thẳm xa để mường tượng, để trông chờ và để giữ trọn lời bà đã hứa, bà nhìn về ngôi sao xa vời đó để tin có ngày ông Thuận trở về đoàn tụ.

Anh Thuận trở về sau ngày toàn thắng với những vết thương trên cơ thể. Đêm đầu tiên làm vợ, cô gái Hà Nội mảnh mai có cái tên là Xuyến Chi đã rùng mình khi lần đầu bàn tay của cô chạm vào những vết sẹo nổi nhằng trên người chồng. Cô đã suýt rú lên khi cánh tay phải, cái cánh tay cụt tới khuỷu của anh Thuận cứ chọc chọc, cứ thúc thúc, cứ cừa cựa vào ngực cô, vào sườn cô. Sau những lần rùng mình ấy, Xuyến Chi đã cố luyện để làm quen với những mất mát, với những thiệt thòi mà cô phải gánh chịu. Lúc đó Xuyến Chi đã thấy nản nhưng rồi nhìn nét mặt say mê đến hân hoan của chồng, cô đã dịu lòng mình lại. Nhưng rồi như một lẽ tự nhiên, Xuyến Chi cũng dần làm quen được. Cuộc sống thời bình bắt cô làm quen với những vết thương do chiến tranh trên người chồng.

Bất giác như sự dồn nén cuối cùng, ông Thuận hóng đôi mắt đang đờ đẫn dần của mình nhìn về phía khoảng trời ngoài ô cửa sổ buồng bệnh. Ông nhìn đăm đắm, vành môi tứa bợt và trắng bờ chợt như hé một nụ cười dài dại. Cứ để nguyên nụ cười trên môi, đôi mắt ông Thuận từ từ khép lại mãn nguyện. Hình như tận sâu thẳm trong lòng ông, ông đã nói xong câu nói ông muốn nói?

– Ông… ông lên… lên trên đó… nhớ tìm… tìm ngôi sao xanh của chúng mình.

Từ trên vòm trời đêm cao vút có muôn vàn các vì sao đang nhấp nháy. Bà Xuyến Chi vừa thấy sự mừng rỡ của ông Thuận. Đôi mắt của ông Thuận đang nhìn xuống, như chính đôi mắt của anh Thuận năm nào nhìn thẳng vào đôi mắt tràn trề yêu đương của cô gái có tên là Xuyến Chi. Đêm đó cô gái Xuyến Chi yêu tin đến bình thản, cô nằm trên thảm cỏ mặt đê sông Hồng. Tiếng gió thổi từ mặt nước sông Hồng lên ràn rạt trên đầu ngọn cỏ như lời khích lệ.

Bà Xuyến Chi vừa thấy sự mừng rỡ của ông Thuận. Đôi mắt của ông Thuận đang nhìn xuống, như chính đôi mắt của anh Thuận năm nào nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé lên bốn. Đêm ấy chính cô bé Xuyến Chi đã rất tin, có một người tốt, người tốt ấy đợi đêm say giấc hứa tặng cô ngôi sao xanh xa ngát.

Bà Xuyến Chi để mặc cho những giọt nước mắt lăn trào. Bà ngồi sát thành giường bệnh, nghiêng người tựa đầu vào ngực ông Thuận. Đôi mắt bà không nguôi nhìn qua ô cửa sổ. Những ngôi sao càng về đêm càng nhấp nháy sáng.

                                                                          12/10/2012

N.T.V