Người kéo xe ba bánh – Chùm thơ của Vương Huy

570

(Vanchuongphuongnam.vn) – lây lất sống với giọt rượu nhểu trên mặt / lầm lũi lê một gánh nặng vô hình / với cặp mắt hằn thù ánh nhìn trắng dã / anh kéo một khối đời sống / với sự âm u mây mù trong trí não…

Tự sự

bóng ngày mai những câu thơ tóc trắng
đổ sập lòng người dưới ánh chớp hư vô
tôi làm mất gương mặt mình trong từng thời đoạn cuộc sống nhân sinh
chập chờn hiện tắt mặt tôi
gương mặt nhiều mặt
từng mảng đời sáng tối hắt lên mặt tôi phân chia trắng đen
mặt tôi quỷ ma
mặt tôi thánh thần
mặt tôi mập mờ một con người

tiếng thơ tôi vang lên dội lại
ngược vào hồn tôi
phản âm tiếng khóc
chẳng có gì vui giữa một bầy người nhảy múa loạn cuồng
ngọn lửa tôi cầm trên tay lịm tắt tự bao giờ
kẻ có nốt ruồi sau gáy là thủ phạm
thổi tắt bập bùng ánh lửa đẹp trong tôi

những đỉnh cao dựng lên trước mặt tôi như ảo ảnh
họ nâng tôi lên nhưng lặng lẽ chối từ
bóng tôi cô độc
chỉ còn hơi thở là sự sống
còn gì tàn hoang cho bằng một tiếng thơ bị xé rách bởi một tràng cười giễu cợt

Sương mù

sương mù vây trắng nơi này hừng đông
mọi người đi chìm ngập trong sương
mọi người chìm ngập trong sự mơ hồ bất định

không còn phương hướng
những chiếc xe bật đèn tín hiệu để tránh nhau
những nẻo đường sương phủ

không còn ai nhìn thấy mặt nhau, tất cả là sự đề phòng
không còn ai nhìn thấy mặt trời
những cây dừa rũ xuống những đoản kiếm dưới trời sương

trên đầu mây nổi đùn lên
dưới đất sương nổi đùn ra
mịt mờ muôn lối
tất cả những tâm hồn bị vây bủa trong sương mù dầy đặc

Người kéo xe ba bánh

lây lất sống với giọt rượu nhểu trên mặt
lầm lũi lê một gánh nặng vô hình
với cặp mắt hằn thù ánh nhìn trắng dã
anh kéo một khối đời sống
với sự âm u mây mù trong trí não
từng bước, từng bước nặng nhọc trên đường cái

để nuôi một lũ người rửng mỡ
để nuôi một lũ trí khôn chồn cáo
để nuôi một lũ miệng ngậm máu phun người

hằn thù chi anh, đời sống đã vậy
muôn đời là vậy
cái đầu anh cúi gằm xuống nhìn những móng chân tóe máu
máu dây trên cát đá con đường đầy ổ gà

cuối ngày, một ly rượu ngồi trên vỉa hè lầm bụi
vài ly rượu chung vui bạn bè
thế là sống, bất chấp sự cay nghiệt
cứ vui đi anh, từng ngày như thế
giọt rượu pha giọt mồ hôi pha giọt máu pha giọt nước mắt
anh uống vào lòng không đáy
cuộc sống đã không còn phản kháng

V.H