Nguyên Tiêu – Những bài thơ hay của nhiều tác giả (đợt cuối)

1748

(Vanchuongphuongnam.vn) – Hoạt động nhằm kỷ niệm Ngày thơ Nguyên Tiêu và hưởng ứng lời kêu gọi của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam, về những hoạt động tôn vinh thơ. Văn Chương Phương Nam sẽ chọn đăng những bài thơ theo chủ đề “Nguyên Tiêu – Những bài thơ hay” trong 3 ngày: 25, 26 và 27/2/2021.

Trong số những bài thơ được đăng, Ban Biên tập sẽ chọn ra 10 bài thơ hay nhất để tặng 10 phần quà có ý nghĩa. Quà tặng do nhà thơ Lâm Xuân Thi tài trợ. Ngoài ra, 10 tác giả có bài thơ hay nhất sẽ sẽ nhận được giấy chứng nhận “Nguyên Tiêu – Những bài thơ hay” của Hội Nhà văn TP. HCM trao tặng.

Mời các tác giả gửi thơ về địa chỉ email: vanchuongphuongnam@gmail.com. Email có tiêu đề Tham gia Nguyên Tiêu – Những bài thơ hay (mỗi tác giả gửi ít nhất là một bài thơ và nhiều nhất là 2 bài).

Thời gian nhận bài đến hết ngày 27/2/2021.

Do lượng bài gửi về quá nhiều, gần 200 bài thơ nên Ban giám khảo cần có thời gian để xét chọn, vì thế, kết quả sẽ được công bố tại website Văn Chương Phương Nam vào ngày 5/3/2021 thay vì ngày 1/3 như thông báo trước đây.

Dưới đây là những bài thơ của các tác giả tham dự được BBT chọn đăng trong kỳ cuối.

Gặp bà trong mơ

Trịnh Quang

Qườ tay, tôi chạm giấc mơ
Bà tôi giặt áo bên bờ ao trong
Gió đưa cành thẳng cành cong
Hoa xoan trắng nở, nắng hong xuân về

Quờ tay, tôi chạm cơn mê
Nhấp nhô nón lá bà về trong mưa
Chợ xa, quán nhỏ lưa thưa
Kẹo vừng kẹo lạc bà chừa phần tôi

Quờ tay, chạm giấc xa xôi
Bốn bề thinh lặng, trăng trôi bên trời
Con cò con vạc, à ơi
Bà tôi, câu hát một đời tôi mang

Cạn đốm lửa hồng
Phạm Phương Lan
Cạn rồi một đốm lửa hồng 
Yêu nhau chi lắm rồi không bến bờ

Ngày tan, xuân vẫn còn mơ

Cửa chùa đã khép, chuông vừa dứt thanh

Vẳng trong tre trúc mành mành

Lời thưa đắng đót, giọng chanh dấm dằng
Người về bến ấy đục trong?
Còn ta bến lặng thong dong mõ chiều
Luận bàn chi một chữ yêu
Duyên thừa rối một ráng chiều hư không
Vườn khuya lạc chiếc nơ hồng
Tình khuya lạc nẻo còn mong lối về
Ừ thì buông nhẹ niềm mê
Ừ thì chân bước bộn bề mông lung.
Đêm nay ta uống cả ngàn trăng sao

Nguyễn Duy Xuân

Nguyên tiêu uống rượu, ngắm trăng

Rượu nồng soi bóng chị Hằng lung linh

Đêm nay ta uống hết mình

Rượu – Trăng – Hoa quyện chảy thành thơ say

Chung chiêng ly rượu trên tay

Giọt dài giọt ngắn, ly đầy ly vơi…

Trăng kia như đã say rồi

Hằng Nga lúng liếng với người trần gian

Rót thêm ly nữa cho tràn

Đêm nay ta uống cả ngàn trăng sao!

 

Ra giêng

Nguyễn Chiến

Nắng trổ ngồng trên luống cải
Vàng rắc đầy sân cội mai
Hồ điệp hay là cánh bướm
Ra giêng mơ giấc mơ dài

Hoa nào về không kịp tết
Thì xin nở thiệt huy hoàng
Mùa xuân đong đầy phía trước
Dỗ làn hương mảnh đừng tan                   

Mưa sương ướt lòng gái đẹp
Hẹn nhau trong lễ hội làng
Bước chân ngập ngừng. Tiếng trống
Tiếng cười ấm cả không gian

Bất ngờ! Nhận được thiệp cưới
Thương thì về với nhau thôi
Chờ chi trăng lên trăng lặn
Sông chở làn mây về khơi          

Ra giêng hẹn gì với gió
Mà chim én liệng ngang trời
Mà cây bắt đầu nhú quả
Cỏ xuân mắt biếc thay lời…

 

Đêm thơ

Nguyễn Vĩnh Bảo

Câu thơ “gầy guộc mong manh”

Đêm nay cao hứng xây thành đêm thơ

Trăng từ ở tận đồi mơ

Trăng khao khát nhớ đến giờ mới ra

Xuân non mơn mởn vườn nhà

Mỡ màu bén sợi thơ ca ngọt mềm

Rượu đào say nụ tình em

Cho trời với đất ủ men thơ người

Vẫn tinh khôi, vẫn tinh khôi

Thơ luôn xanh trẻ yêu đời thương nhau

Đêm nay vui với trăng thâu

Tình thơ quyện chặt sắc màu – Nguyên Tiêu

 

Nguyên Tiêu

Ngã Du Tử

Vầng trăng lơ lững ngang trời

Tụng ca đất mỉm nụ cười hồn nhiên

Nguyên Tiêu thưởng lãm bình yên

Hèn chi dòng nước ôm nghiêng bóng rằm.

 

Không phải là thơ…

Dạ Thy

Gió vẫn thế, khuyết một bên ngăn nắp

Vắng vai anh, nên xô cả vào em

Đông đến chưa?! Mà lạnh nhiều, anh nhỉ?!

Em ổn mà, chỉ có phố run lên

Phố giận em cứ gọi mãi cái tên

Thênh thang phố, phố làm sao biết được

Em tìm gì ở dòng người đi trước?!

Giông giống thôi mà có phải anh đâu?!

Em giấu gì trong đôi mắt trũng sâu?!

Nhớ anh lắm, nhưng mùa thương đã cũ

Vai em gầy chẳng níu nỗi tháng năm

Nhớ anh lắm, thèm một lần nhìn thấy

Em hứa, chẳng dỗi hờn , chẳng mặc cả dài lâu

Phố ơi phố, phố giấu anh ở đâu?!

                                 

Lục bát mừng xuân

Trần Hạ Vi

Mưa mài nhẵn cuội tròn vo

Lăn tròn nũng nịu cuội lo lỡ thời

Xuân mài nhẵn tuổi nửa vời

Nhành mai lắt lẻo báo người xuân qua

Gió nồm chênh chếch tháng ba

Rét hây hẩy rét xuân là đà xuân

Vẳng đâu tiếng nhạn lưng chừng

Giật mình xuân trảy tưng bừng lộc non

Còn son em hãy còn son

Chân chim đuôi mắt vẫn non với đời

Chơi xuân đứng, vịn xuân ngồi

Đường ngang đôi én vạch trời lướt qua…

 

Tầm Xuân 

Lưu Lãng Khách

Ngày xuân du dương cung đàn

Trà thơm vương vương hương lan

Chim non du xuân ca vang

Hoa ngời sương e mi ngoan

Trời cao trăng đâu không về

Truy hoan cho sang câu thề

Chiều quê hàng cây lim dim

Thương ai lang thang anh tìm

Trong hương xuân trong im lìm

Mùi hương thơ trinh xuân xưa

Lời thương mênh mang êm đưa

Trong chiều nao ai yêu trao…

Giờ còn đây nguyên đôi tay

Đà sần chai bao chông gai

Đà cằn khô câu thương ai

Đà hằn sâu bao hư hao

Giờ còn đây đôi hoa lau

Hồn bờ xe xưa yêu nhau

Dòng Trà Giang chưa thương đau

Nàng về đâu cho muôn sau

Còn xuân vui nâng cung đàn

Còn ai thơ trinh mơ màng

Người hân hoan câu nghinh xuân

Người tìm nhau vui Tương- Quân.

 

Trong nỗi nhớ Đà Nẵng 
Đỗ Phước Thanh
Tôi như chai vodka cháy họng giữa chiều
Nhớ Đà Nẵng và yêu Đà Nẵng
Yêu cái nắng Ngũ Hành Sơn khảm vàng  biển xanh mây trắng
Nhớ điên cuồng cái mặn Tiên Sa
Em nhớ không 
Đường Ông Ích Khiêm ngày nối ngày chúng mình đi qua
Xanh xanh quá áo dài  Lê Quý Đôn tràn phố
Trăm mặt trời đốt biển Mỹ Khê cháy lựng 
Mắt ghẹ ngơ ngác nhìn mà mắt em đâu
Chợt ước mình thành trai ngậm cát tìm châu
Trao ngọc định tình cho Trọng Thủy để được yêu dám yêu và được chết
Để một lần ôm em vuốt ve từng lưng sóng 
Nghe muôn trùng đắm đuối bủa vây 
Đà Nẵng ơi!
Chiều nay ta say
Trong vũ điệu Aspara hồng quang miên cửu
Cầu rồng ngẩng cao đầu đốt trời muôn ngọn lửa
Ta cũng cháy mình trong bao nỗi khát khao
Tự Hàn 2021

 

Bụi mưa

Nguyễn Hòa Bình  

Em về nơi ấy nắng nôi

gọi mùa Hà Nội trắng trời bụi mưa

sợi dày bay nhẹ như tơ

sợi mong mỏng sẽ chạm hờ bờ vai.               

 

Mưa phùn đấy tiết giêng hai

sợi yêu sợi dấu gửi ai bây giờ?

 

Không gian luễnh loãng như mơ

sợi lâng lâng nhớ sợi vừa vừa thương

sợi nồng kết vấn se vương

sợi say neo giữ mùi hương một đời.       

 

Gửi về nơi ấy nắng nôi

chút mùa Hà Nội trắng trời bụi mưa.

 

Cho nhau còn chút thanh xuân này

Nghiêm Quốc Thanh

sao cứ vội vàng

cơn gió thốc ngang vai

những giò lan giả hạc trơ gân tận cùng diệp lục

em cứ nhỡ anh từng cuộc gọi

bằng linh tinh bên hông một chiếc túi
ôi nhằn nhèo những dãy số

chi chít những cái tên

 

anh giơ hai ngón tay với cô hàng nước mía

bóc vỏ trứng

tự nếm vào tai

ừ thì âm ấm
cũng nhâm nhi

những chiều thèm theo khoái khẩu của em

cho đến khi nhìn ra bờ kè công viên và một bên ghế trống

giật mình như dằn tay em véo

lại những đôi chân dài bắt chéo sau lưng những chàng trai

anh xuýt xoa

mắt em lườm dài tận cùng trong tiếng nấc

và trong chúng ta có thể mặc nhau dí dí ngón tay lướt nhanh trên phím

như tấm ảnh nhờ phần mềm đánh loáng của chiếc mobi
cho đến khi anh dễ dàng lắng nghe mà không ngộ ra ngoài kia thế giới

cho đến khi em và anh mỗi người tự mình đọ sức với đêm

thì ai cũng sẽ thêm sâu hoắm hai khóe cười

em ơi

ta về soi gương tập hài lòng với điều khác vậy

hay vẫn thèm bé lại chỉ riêng đối với anh (duy nhất một người)

sao em không ghé ngang khu vườn cũ

lan giả hạc đã nồng hương

ngồi lại đây, cho nhau còn chút thanh xuân này.