Ảnh minh họa – Nguồn internet
nỗi buồn chưa được chỉnh trang
có một sự nhầm lẫn ở đâu đó
khi con mèo hoang động đực nửa đêm kêu gào
tiếng gió rít hụt hơi qua những mái nhà xám ngoét
lúc anh ghì riết lấy em
cánh cung buông một đường tên
thẳng tắp
có một sự nhầm lẫn nào đó
ở cái cách con sâu trườn mình trên cành cây
nhẩn nha ăn hết lá non
không đếm xỉa gì đến tia nắng mặt trời rọi tới
những ngỡ ngàng xanh rêu
giọt nước có thể là một tấm gương bình yên
soi hình hài nhọc nhằn của biển
cũng có thể là một lời thầm thì
vô vọng
có một sự nhầm lẫn chết người
khi biển cùng thời gian tương hợp
khúc vĩ thanh hoang phế
là nỗi buồn chưa được chỉnh trang
bỗng ào ạt như cơn lũ muộn
trong cuồng điên mưa
có một sự nhầm lẫn
giữa ngày và đêm
hư khúc
1.
mấy nẻo đi về
chỉ là hư huyễn
khi lòng cưu mang
những khoảng lặng tái sinh
những đốm sáng
nương bờ tâm thức
2.
chiếc bóng phù sinh
đi như thể đã cạn ngày
chờ tiếng khóc
thức dậy một bình minh
3.
những cành hoa chùm gửi úa tàn
đã nói lên lời từ biệt
mà mãi vẫn chẳng chịu rời đi
4.
khúc hoan ca
đã từ lâu
không còn ai hát nữa
vì chẳng còn đâu
nhịp điệu thanh bình
5.
ngã sấp mặt vào những câu kinh vô tự
cùng chút ánh nắng chiều gầy guộc
và sương trắng la đà
vắt ngang dòng phù hư
6.
phía bên kia bến bờ
của sự lặng im
là những cánh đồng mênh mông
đang gieo trồng những vụ mùa
không có thật
một ngày chợt đến
vẳng tiếng chim trong ánh nắng mai
cùng với lời kinh sớm
ngày bỗng bình yên như sự thật
như đã từng là sự thật
chẳng tồn nghi
liệu có một lúc nào đó
nỗi háo hức mong chờ bị bỏ quên
khi bóng râm dịu dàng
đổ xuống giấc mơ đã chín?
có đôi cánh xoãi dài
bên bờ vực hư không
mang đến ngẫu nhiên buồn vui
trong một ngày mong đợi
sẽ hoàn nguyên
chiếc bong bóng đa sắc
lửng lơ trong không gian nhiễu loạn
mơ hồ một tiếng nổ vang
lạnh buốt sống lưng
vỡ ra ngày đã tận
có bàn tay vẫy ở phía xa kia
sau dãy núi mờ sương
và chút gió ngậm ngùi
cho một ngày mong manh
trong cảm thức quay về
NP.P