Nước mắt ngày xưa – Thơ Lê Thanh Hùng

363

Tranh minh họa – Tác giả: Họa sĩ Nguyễn Tấn Vĩ 

 

Bộc bạch

Rất có thể, bên sóng đời nghiệt ngã

Ta cố tình dẫm đạp bước lên nhau

Cứ chen lấn, bẻ chồi non, cây lá

Tìm lộc ở đâu? Rối rắm, rũ nhàu

                    

Sao cứ mãi nhìn đời, đầy gai góc

Kìa trời xanh, bình thản ở trên đầu

Nắng chói lung sâu, mưa trôi đèo dốc

Gian khổ qua rồi, đâu cuộc bể dâu?

                     

Gặp lại nhau, bên góc đời chật hẹp

Mảnh vườn xưa, lời xin lỗi muộn màng

Cánh cổng vắng, mở toang, sao khép nép?

Bóng mờ xa, niềm ray rứt miên man

                     

Dẫu đã biết, phận đời xuôi từ đó

Như cơn giông nước cạn, chảy trôi chiều

Khao khát sống, bên trời êm lặng gió

Mơ mộng ngày xưa, xuôi ngược quạnh hiu…

 

Vẫn con sóng ru ta thời thơ dại

Như thủy triều duềnh ngược bến sông xa

Trôi ký ức, sao trôi hoài, trôi mãi

Vỡ vụn, âm thầm dấu chỉ mình ta

             

Điều ân hận đẩy đưa theo ngày tháng

Lắng tuổi đời, sao cứ cộng mang sang?

Nghe sâu lắng, những lối mòn dĩ vãng

Sao ăn năn, bao giờ cũng muộn màng?

 

Nước mắt ngày xưa

Nhẹ nhàng thôi, nước mắt

Ngập ngừng chảy vào trong

Tình đâu? Mà thưa nhặt

Mười năm cánh bên lòng

 

Long đong rồi cũng đến

Tuổi nào nước mắt xuôi

Bâng quơ ừ, số mệnh

Theo vận đời nổi trôi

 

Nhẹ nhàng thôi, gót nhỏ

Lặng lẽ bước vào anh

Lời yêu chưa kịp ngỏ

Rớt từng giọt long lanh…

 

Cám ơn rồi, nước mắt

Trôi nhọc nhằn đắng cay

Tình xưa giờ quay quắt

Ơi một thời đắm say

VI-2015

         

Phố xưa

Chiều tàn rơi, rụng bên đường

Còn đây phố cũ, gió sương vơi đầy

Chuyện ngày xưa, mắt mờ cay

Xuôi chân, lạc lối quay về chốn xưa

 

 

Nhớ đêm Phan Thiết

Lãng quên rồi hình bóng xa xăm

Gió năm tháng thổi qua vùng tối sáng

Nhịp bong vỡ những chiều trong lãng mạn

Không một chút gì đọng lại dư âm

                     

Mịt mù chiều Phan Thiết vẫn an nhiên

Treo mộng mị, một hôm nào lộng gió 

Có chiếc môi cong vụng tình để ngỏ

Mà người đi, đi trong nỗi muộn phiền

 

Con sóng vô tư, ào ạt đổ bờ

Cuốn nỗi nhớ quyện vào ngày biển động

Trong sâu lắng cứ đong đưa đánh võng

Nỗi nhớ bâng quơ, nỗi nhớ dại khờ

  

Lạc lối đi về ngõ cũ thân quen

Sao khắc khoải lơ ngơ đường thưa vắng

Bao kỷ niệm đã chìm trong cõi lặng

Chợt nổi nênh đêm nhập nhoạng rã bèng

    

Bước đi một mình, chiếc bóng lem nhem

Tiếng sóng vỗ đưa dấu ngày đồng vọng

Góc phố lặng yên, chừng như lạc lõng

Chợt bừng lên, tươi trẻ những ánh đèn…

L.T.H

(Bắc Bình, Bình Thuận)