Oằn cong giấc mộng, sẽ sàng giọt trăng – Thơ Lê Thanh Hùng

416

Ảnh minh họa

 

Chiều mưa muộn

Khói bay lên và sương sa xuống đất

Đôi vai trần gồng gánh cõi mưu sinh

Trong mưa nắng nối mùa, bao được mất

Vỡ vụn âm thầm, góc khuất lặng thinh

 

Huyễn hoặc vây quanh, sóng đời xô dạt

Say đắm tan trong bóng nắng cuối mùa

Ký ức chất trên con thuyền cũ nát

Tự do trôi trong dòng chảy được thua

 

Anh đi trọn con đường anh đã chọn

Rạng rỡ uyên nguyên, không chút hoài nghi

Cũng có lúc ngông cuồng chờ đưa đón…

Nhưng chênh chao, đè nén sóng xuân thì

        

Sóng trước đổ dồn đầy nơi nước mắt

Con sóng sau trôi lững thững, ngập ngừng

Đời quanh quẩn, những lối mòn cứng nhắc

Điệu nhạc buồn xưa, tắt lịm dở chừng

                       

Bỗng bừng dậy, mưa, đầy tràn lộc mới

Rừng giao mùa, biêng biếc sắc non tơ

Em chợt đến, hơn nửa đời anh đợi

Xanh ngắt chiều trong, nắng quái đâu ngờ…

 

 

Vết hằn

Bên em, tay nắm thời gian

Oằn cong giấc mộng, sẽ sàng giọt trăng

Ngoài hiên mờ tỏ loằng ngoằng

Êm chăn gối mỏng, vết hằn tình xưa

        

Chiều Vũng Môn

Chiều đi, lay sóng đọng tình

Vụng Môn hoang thả rập rình tiếng đêm

Lăn tăn sóng, dậy nỗi niềm

Vỡ tan ảo vọng, buông tìm bến xưa…

 

Bên đường về Bàu Me

Nhà em, quanh quanh bên hàng cau

Thấy đó mà không biết lối nào

Dấu nắng vẫn còn in trên cát

Chợ muộn em về, rảo bước mau

 

Có con chim khách, kêu bên đường

Khắc khoải gì mà nghe luyến thương

Sao em cứ bước vô tình vậy

Không hay hoa bắp tỏa ngát hương

 

Nắng đã mỏi rồi, xuôi hàng cây

Đổ dài bóng nhỏ, nắng đưa ngày

Gió lay thắc thỏm tà áo mỏng

Có con bướm lạ ngẩn ngơ bay

 

Giơ tay, em với lấy vụng về

Cánh hoa dại bên đường rủ rê

Một góc trời xanh, mây trắng lắm

Lửng lơ bay, chầm chậm lối về,

 

Đứng một mình, anh hát nghêu ngao

Muốn hỏi thăm đường biết làm sao

Không lẽ… một mình anh, không lẽ

Cứ bâng quơ, đi lại bên rào…

11/91

L.T.H

Bắc Bình, Bình Thuận