Ôm trọn những kiếp người – Thơ Trần Ngọc Phượng

551

Nhà thơ Trần Ngọc Phượng 

 

Con sống rồi Mẹ ơi!

Con sống rồi Mẹ ơi!

Anh hét vang trước dinh Độc Lập

Khi kết thúc chiến tranh

Biết bao người như anh

Đã reo lên khắp mọi miền đất nước

Trên đường tiến quân,

Đạn bom phía trước

Từ bên chiến hào,

Vừa vuốt mắt bạn thân

Hay trong rừng sâu,

Nơi chôn vùi tuổi xuân con gái

Con sống rồi

Tưởng không ngày trở lại

Tưởng như thật như mơ

Đất nước reo vui đỏ rợp sắc cờ

Tiếng reo đầu tiên

Con xin dâng cho Mẹ

 

Và có lẽ phía bên kia cũng thế

Người lính hàng binh.

Vất quân trang vũ khí xuống đường

Cũng chắp tay gọi Mẹ

 

Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Tiềng reo vang vọng bốn phương trời

Mẹ Việt Nam rưng rưng nước mắt

Ngày con về, xóm làng xơ xác

Mẹ ôm chặt vào lòng

Như sợ con tuột mất

Con gục đầu vào Mẹ

Mà không dám reo vang

Bao Bà Mẹ mất con

Bao người vợ mất chồng

Nước mắt nhòa bảng Tổ quốc ghi công

Khói nhang bay trên nấm mồ Liệt sĩ

Ai biết hòa bình

Bao máu xương phải trả?

Con của Mẹ sống rối

Trong đất nước hồi sinh

30/4/2021

 

 

Em là Sài Gòn đấy anh ơi!

Em là Sài gòn đấy anh ơi!

Em nói, em cười

Giọng em là lạ

Bến Bạch Đằng

Ngược xuôi hối hả

Những con tàu ra Bắc vào Nam

 

Sài Gòn đây

Đất lành chim đậu

Anh sinh ra

Biền biệt bốn phương trời

Cái vầng sáng bồn chồn thương nhớ*

Gọi anh về nơi cắt rốn chôn nhau

Đến bây giờ tóc đã bạc đầu

Vẫn muốn hỏi

Mình Sài Gòn chưa nhỉ?

 

Kìa ai đó

Nhìn nhau ngờ ngợ

Áo tím xưa

Trong mùa lá mây bay

Hay trẻ trung

Áo thun, quần lửng

Nhịp sống nhanh

Thay đổi từng ngày

 

Hãy giữ cho nhau

Những đêm dài mơ mộng

Cả sáng đưa em đi

Kẹt cứng phố phường

Tiếng mì gõ, ngõ khuya phố vắng

Hay tiếng ”cảm ơn” “xin lỗi” bao dung

 

Cứ mãi mãi

Là Sài Gòn em nhé!

Thành phố giang tay

Ôm trọn những kiếp người

Những địa danh

Tên đất, tên người

Lăng Ông, Bà Điểm,

Em ở đâu?

Tân Định, Phú Lâm?

Đa Kao, Cầu Gõ

Đèn Sài Gòn ngọn xanh, ngọn đỏ**

Nghĩa nào nặng bằng nghĩa trượng phu**

Cốt cách Sài Gòn

Em  nhớ đừng quên!

T.N.P

*Lấy ý từ câu thơ của Lê Anh Xuân

(Cái vầng sang bôn chồn thương nhớ đó

Cứ đêm đêm nức nở gọi ta về)

** Những câu ca về Sài Gòn xưa