(Vanchuongphuongnam.vn) – Trút áo nông dân, sống đời kẻ chợ/ Lên xe… đò, còn vương vấn: quá giang/ Điều tri nhận, biết đâu là hay, dỡ?/ Như gió chướng nằm, lắng đợi mùa sang…
Ảnh minh họa
Phải đâu là bất chợt
Trút áo nông dân, sống đời kẻ chợ
Lên xe… đò, còn vương vấn: quá giang
Điều tri nhận, biết đâu là hay, dỡ?
Như gió chướng nằm, lắng đợi mùa sang
Cánh lục bình trôi, tứ cố vô thân
Trôi mê mãi, mà đâu cần bến đợi
Sao không mang giùm ta, lời nhắn gởi ?
Về giáp nước (*) ngày xưa, dưới cội bần …
Cứ mỗi lần, qua ngang khu chợ giữa
Chợt khao khát mùa, đồng cạn, nước rong
Nghe con rô, lách mình trong thau nhựa
Sao buốt lòng ta, hương khói đốt đồng
Mấy chục năm trời, bật làng, ra phố
Sao vẫn chưa quên, một vết bùn loang
Dấu chân ai, trên bãi bồi mỗi độ
Khi lũ tràn đồng, ngập ngụa lo toan …
Ngắt ngọn rau lang, trồng trong chậu kiểng
Đau đáu vạt trời, bên mảnh vườn xưa
Mang suốt đời, đôi mắt nào lúng liếng
E ấp nhìn, hoa khế rụng, chiều mưa…
II/2015
_______________
(*) Giáp nước: Nơi đỉnh triều của mỗi cửa sông.
Lỡ hẹn
Trời trở gió
Quẩn bờ
Lạc sóng
Em đánh rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Con sóng chạy
Trôi điều ảo vọng
Quặn thắt treo
Bến vắng, chợ chiều
Chiều qua bãi Thương Chánh
Anh đánh rơi bãi Thương Chánh, mười năm
Trong ký ức nhập nhòe, mờ góc khuất
Mười năm buông xuôi, bến đời quăng quật
Tình dạt đầu bờ, cuối bãi xa xăm
Hôm nay về, lạ lẫm bước chân quen
Dốc sáng dốc, đường cong qua nỗi nhớ
Chợ nhỏ Hưng Long, điều chi gợi mở
Trong một mớ đời xưa cũ, rối beng
Chuông lễ chiều như xao động thinh không
Vẫn con sóng xao lòng xa bến dậy
Vỡ khuya êm, sóng xô bờ gió nhảy
Nhịp đời quay, theo con nước lớn ròng
Anh chợt nhớ, chiều rối tóc em bay
Tóc mai cọ, sợi dài chen sợi ngắn
Quyện kín hồn nhiên, bao điều cắn đắng
Dập dềnh trôi, trên sóng biển chiều nay
Con đường anh qua, phố mới đông vui
Thôi dĩ vãng buông rơi chiều bãng lãng
Chợt quay quắt, đâu một thời lãng mạn?
Đọng lại nơi này, nỗi nhớ khôn nguôi…
L.T.H