Phạm Tấn Dũng – Đêm lệch về phía vỉa hè

664

Nhà thơ Phạm Tấn Dũng

Vết cứa

bên kia bức tường nhà có tiếng thủy tinh vỡ
tôi bật dậy
nỗi nhớ không tròn
có thể là vết cứa vào hư không
những vết cứa mông muội vào dòng chảy
những mảnh thủy tinh ngổn ngang cắc cớ

hình như những vết
hằn trong ngóc ngách lang thang hư thực
những đường dốc đồi cũ
sương mù lạnh buốt
hay những phố vắng mặt câm
những vết nhăn phận người
sâu trong ký ức giẫm tiếng mưa rơi
cuộc tình muôn màu muôn vẻ
còn giọt nước mắt khô
như suốt đời em không trở lại

những cổ chai đã gãy
khi đã đủ hâm nóng những chiếc lưỡi trên bàn
những khuôn mặt thân quen bè bạn
những lệch lệch xiêu xiêu đổ vỡ
những rong chơi bát ngát vô thường

bên kia bức tường có tiếng thủy tinh
vỡ tôi
trong không gian tối của căn phòng
tôi muốn ru tôi thêm tròn giấc
nhưng vệt sáng thủy tinh
đã cứa vào tôi.

 

Vườn khuya

Nơi góc vườn kia
Ai đó vừa thắp lên đóa trăng non
Đêm lệch về phía vỉa hè
Tiếng gió rung lên
Quét tôi cùng tiếng kêu đêm của loài chim mộng du

Nơi góc vườn kia có tiếng hát ẩn nấp sau tường
Trong giấc mơ ngắn vừa len lỏi
Tôi đoán chắc mình đã ngủ
Nhưng bóng tôi gửi giấc ngủ bay qua nhà

Nơi góc vườn kia
Có loài cây thở hắt
Đóa trăng non nở rộ
Gió chừng như lặng yên
Cơn mơ không tự thức dậy
Tôi sinh tôi ở mảnh vườn khác…

 

Nói với một thằng

Tau
đã kể mi nghe
chuyện thằng làm triết phương Tây
nói chẳng ai tắm hai lần trên dòng sông
Tau tắm…

Tau đã đi, đã chạy
tau đi trên đôi vai
đã ngậm ngùi thương tâm
những lần ghé hiên người
tau đi trên đôi chân trần nhiều khi gọi dép
tau đi hướng gió thu
hướng mây trời ráng đỏ
về phía ngập ngừng sông nước
phía đại ngàn cao xanh
hoa phong lan nở
và tau thấy
mưa
hắn rơi

Tau lơ mơ tìm về đàn thiên di
đi tìm trứng
tiếng thở như mỏng manh
tau bắt gặp sự tị hiềm
của loài có cánh

Tau trực diện
với con thú đi một mình
không bầy đàn kêu la
mà vết chân như đinh đóng cột.

Tau đi về hiên chùa
mùa Sala nở
tau nghe
rỗng…
bỗng dưng cất tiếng hát
hẹn chuông chùa rớt nhịp vô thanh

Hôm đó
tau về tắm ao
kỳ lưng cỏ mực
tự dưng nắng
chiếu vào tau
chiếu vào con chuồn chuồn kim mỏng cánh
tau bỏ chạy
rồi hụt hơi

Mẹ bắt tau tắm và chải tóc
mẹ mắng tau
thằng anh còn nhớ chiếc cơi trầu
mẹ dúi mặt tau sát đất
nhiều lần tau đã khóc
nhưng lần này
tau
tự khóc.