Pháp Hoan – Bức chân dung cuộc đời

1155

Pháp Hoan tên thật là Mai Công Lập, sinh ngày 1 tháng 12 năm 1992, tại Bình Thuận. Từng sống và học tập tại Viện Phật học Ứng dụng châu Âu (Đức). Tập thơ đầu tay Lịch mùa được xuất bản bởi AJAR press năm 2016. Ngoài sáng tác thơ ca, Pháp Hoan còn viết truyện cực ngắn (dưới bút danh Lê Khải), dịch và giới thiệu nhiều tác phẩm của các nhà thơ Âu – Mĩ từ tiếng Anh, tiếng Đức sang tiếng Việt. Pháp Hoan hiện sống và làm việc tại Vancouver, Canada.
Nếu đọc thơ Pháp Hoan với những bài lẻ, sẽ thấy một lối đi riêng đầy ngẫu hứng nhưng cũng rất thông minh. Và đọc trọn vẹn những sáng tác của anh, sẽ thấy đó là một con đường đầy ánh sáng mà anh đã dày công kiến tạo.

Nhà thơ Pháp Hoan

Giấc mộng đầu đông

Thiên nhiên nhẹ nhàng chuyển động
mặt trời chậm chạp quay vòng
trong cái bóng quá lớn của mùa thu

Bên cửa sổ, hướng vào khu vườn bóng tối
ánh sáng tinh khiết lạ thường
tôi thiếp ngủ

Ngoài xa một người chăn ngựa đi đến
chàng mở cửa chiếc chuồng của những giấc mơ
bầy ngựa trắng tự do
lao ra ngoài thế giới
với tiếng hí vang vọng tới bên kia vùng thảo nguyên rộng lớn
kêu gọi giờ phút nghỉ ngơi cho cuộc đời

Bất chợt có tiếng sấm động trên bầu trời
bầy ngựa trắng vội vàng trở lại bên trong những giấc mơ
nhưng con bé nhất chậm chân không về kịp
trước khi tôi thức giấc

Nó chồm lên trong dáng vẻ hãi hùng
rồi hóa thành bông tuyết đầu tiên rơi vào bầu trời
mùa đông.

 

Chốn đồng quê

Bài thơ tôi là một con nai
được tôi viết ra sáng nay
nó chạy trên những ngọn đồi con
rồi lạc lối giữa những tầng lá rậm

Nó bước đi thận trọng trên lá mục
một tiếng động nhỏ cũng đủ làm lũ chim bay lên
một mũi tên vụt tới hoặc lưới choàng lên

Chú nai xinh đẹp đang kiếm tìm lối đi
thỉnh thoảng nó dừng chân bên hồ nước
soi bóng mình rồi tiếp tục cất bước…

Và nó tìm thấy dòng ánh sáng trong lành
qua tán lá, con đường quay trở lại
một lối nhỏ dần về chốn đồng quê.

 

Bức chân dung cuộc đời

(Cảm hứng từ bức Chân dung tự họa (1889) của Vincent van Gogh,
trong một lần xem tranh tại bảo tàng Wallraf-Richartz, Koln, Đức, 2012)

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh bằng chính đôi mắt của anh
tôi thấy những kí ức màu xanh
chảy ra từ khóe mắt
tôi thấy chân trời sự thật
lấp lánh giữa làn môi
khi anh thầm gọi tên tôi trong bóng tối

Màu sắc đã đánh mất quyền lực thẳm sâu nhất của mình
lịch sử khuôn mặt vừa trải qua một trăm năm bi thảm
giấc mộng đang mở tiệc tưng bừng
trên chòm râu phát sáng
sau những biến chứng của thời gian

Cả gian phòng ngập trong dòng ánh sáng mơ màng
như bên trong ngôi đại giáo đường trước giờ thánh lễ
khi những người xem tranh thận trọng trở về với bản thân
trong những bức chân dung của chính cuộc đời họ

Khuôn mặt anh chìm dần vào bóng tối
cho đến khi chỉ còn lại đôi mắt xanh thẫm buồn
đang lặng lẽ nhìn tôi
trong khoảnh khắc hai linh hồn đối mặt

Bất chợt tôi nhìn thấy đường bay của loài hải âu đen trước bão
và tôi nghe thấy tiếng từng cơn gió đang thét gào trên sóng
và tôi nhìn thấy cánh buồm nỗi đau khổ đời tôi
đang đi vào đại dương của mắt anh – không bờ bến…

Theo Văn Nghệ Quân Đội