Đánh rơi
Đánh rơi đêm… ta về bên hương cỏ
Ngỡ ngàng như gió xô cuốn tóc mây
Em khao khát nguồn cơn đòi chạm ngõ
Trăng muộn bên trời đòi lại ngất ngây
Đánh rơi mùa… em lại về lối cũ
Dư âm xưa như vệt nắng chiều hoang
Hồn bỡ ngỡ ngắt vội vàng lá cỏ
Níu ban sơ vẽ bóng dáng riêng mang
Một bến nước đánh rơi… thời tuổi dại
Mối tình đầu chưa có dấu hư hao
Em bỏ lại dòng sông quê xa ngái
Một đôi bờ… ngân vọng khúc ly tao
Đánh rơi giấc mơ thì thầm khúc nhớ
Tháng sáu mềm cong ngọn cỏ mùa thương
Lỗi hẹn bước chân buồn người viễn xứ
Ngược với thời gian hẹn giữa mù sương.
Gọi mùa
Úa phai gọi mùa
Từng chiếc lá bay nghiêng em về qua ngõ vắng
Ngỡ giấc mơ quanh đời chao liệng
Em vùi sâu mùa nhớ
Tít tắp một mùa thu
Nốt trầm giao hưởng
tay cầm tay
Lối quen tôi về mùa thu giăng
Cỏ mềm ướt ngọt
Sương khói miền xa xăm
Chút màu phai trên tóc vẽ nét thời gian
Bụi đời nhàu vai áo mỏng
Lỗi hẹn với trăm năm
Một bước ngược xuôi dặn lòng lui tới
Hỏi han một tiếng như tình gọi thuở ban sơ
Ngắt một cánh hoa
Nụ hôn vội vàng gọi mùa hôn phối
Áo lụa thênh thang mở cánh cửa tàn phai
Tóc gió ngậm ngùi một khúc lý mười thương
Ta chải chuốt một bên nhau như chìu lòng giữ mối
Hẹn hò bên sông nước buông xóa đôi bờ
Ta gọi mùa… gọi mùa đứng lại
Chỉ cần một chút ngày xưa
Gọi thầm kí ức
Phía hoàng hôn em không ngỡ ngàng dấu tích
Có chăng một ngày về chải chuốt một mùa yêu.
Bay cùng lời tự tình với biển
Hạt vui rải dọc chiều thương nhớ
Lặng lẽ nơi này giấc mơ bay
Tìm trong ánh mắt hồn bỡ ngỡ
Chạm bóng hoàng hôn tay níu tay
Nghe như biển hát… lời mong đợi
Ta về ngủ giữa những tàn phai
Cố giấu niềm vui sau tóc rối
Em vẫn là chiều… tương tư ai
Biển từng ngày sóng xô bờ cát
Cánh buồm xa nuối tiếc trùng dương
Em là biển nguồn cơn khao khát
Vọng giữa khơi xa tiếng mong thương
Ví dầu em hồn mơ cùng biển
Ta ôm hoài ngọn sóng vui bay
Phiên khúc nhớ hóa thành mặc niệm
Nghe vô thường như gió hát trên cây.
H.C