Rạn vỡ chiều tan – Thơ Lê Thanh Hùng

570

Tranh minh họa – Tác giả: Họa sĩ Cồ Thanh Tuấn

 

Đâu đây thời con gái

Em gái K’ho, đêm qua bắt chồng rồi

Không còn tung tăng đồi nương với bạn

Những lối mòn xưa, chìm vào quên lãng

Đi rẫy, đi rừng giờ phải có đôi…

                     

Nắng mưa gì, đều là những mùa vui

Ngày tháng trôi đi bao điều rấm rứt

Con tim yêu đương, bừng lên hừng hực

Rạn vỡ chiều tan, dốc nắng ngậm ngùi

                      

Đâu “Cửa hai lớp tôi che bằng tre” (1)

Và “Cửa ba lớp tôi khép bằng củi” (2)

Tiếng ai hát bay qua ba ngọn núi

Tơn kỡn gơ boh (3) này, ai đã từng nghe?

                      

“Thân con gái như chuối chín trên cây”…

“Thân con gái như cây rau rịa

Tay con gái như măng mới mọc”… (4)

Ơ một tuổi nào, đọng lại đâu đây

                   

Chiều mờ nghiêng, bóng nắng nhảy theo chân

Đôi vợ chồng son, dung dăng xuống núi

“Ơ… mi đừng khóc…

cơm trắng đầy tô, cườm quý trong túi” (5)

… Tiếng mẹ ru con, quấn quýt bên sân

                       

Má ửng hồng, lên khúc Pơn yơng kon (6)

Em vấp chân, chao mình bên ngạch cửa

Áo váy lệch xô, chiếc gùi sấp ngữa

Đổ ra hiên nhà, cả một mùa xuân…

(1), (2), (3), (4)- Hát giao duyên (Tơn kỡn gơ boh)

(5), (6) – Hát  ru con (Pơn yơng kon)

 

Tình cũ

Này em, rượu cạn, tình vơi

Chênh chao, cuồng nhiệt, tràn lời hoa ngôn

Sang sông, thuyền gác lên cồn

Kìa trăm mắt lạ, đổ dồn vào em…

  

Tình cũ 2

Giọt tràn ly, phớt qua môi

Đẩy đưa ngày tháng, tao nôi tròn vành

Còn không em, mộng ngày xanh

Men xưa, tình cũ, ta dành cho nhau

   

 Tình cũ 3

Đẩy đưa chút nghĩa cũ càng

Em, rơi trong gió một tràng cười hoa

Chìm trong dấu nắng nhạt nhòa

Quay ngang, em vén tóc xòa ven mi

 

Đưa em qua bến Hồng Phong

“Gió đưa trăng, thì trăng đưa gió

Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai ?”

Đưa ai qua, qua quảng vắng Dốc dài (*)

Chiều chập choạng, Truông Hòn rơm, Suối nước (*)

Trăng quạnh quẽ, trôi câu thề óng mượt

Sóng trở mình, ùa thức dậy sớm mai

 

Rừng thì Lớn(*), mà em sao bé nhỏ?

Trĩu nặng đường xa, quá khứ vội vàng!

Đời thiếu nữ đã qua vầng trăng tỏ

Vọng tiếng đời, tiếng cát gọi mùa sang

 

Năm tháng nào rơi dọc lối anh đi

Tàu thì Bể (*), mà em hiền như cát

Ai tuổi trẻ một thời, nghêu nghao hát

Đằng trước, đằng sau, dấu cát phẳng lì

 

Xẩm trắng, xẩm đen(*) mờ mịt một màu

Ai hay em? Biết sao mà không thấy?

“Hai mốt nước nằm, hai lăm nước dậy”              

Biết con nước nào ta lại gặp nhau…

                              

Đưa ai qua, đường xa ngái dặm dài

Tình yêu mới, như một ngày đã cũ…     

Trong vắt, nguyên sơ, triều dâng, bão lũ

Son sắt trên đường, ta bước tới ngày mai…

 (*)  Tên địa danh ở xã Hồng Phong, Bắc Bình, Bình Thuận

– Trong ngoặc kép: Ca dao

L.T.H