Rũ những phiền muộn – Thơ Quỳnh Nga

645

Tác giả Quỳnh Nga 

Đóa tinh khôi

Những chùm nắng trổ hoa
Trên đôi tay mùa đã chín
Qua đồi gió tháng ba nghe tình yêu dậy thức

Bồi hồi vệt ký ức
Tô vàng mảng màu đêm qua
Ngày rời đi… Nghe giấc mơ vời xa

Nghe khởi nguyên đêm ngọc bích
Trên phiến dương cầm xanh cổ tích
Trong căn phòng lửa thức. Ta hái mùa xanh ngát đợi em

Thành phố mềm những bước chân quen
Ru vòng tay ngày ấy
Chiếc lá. Thì thầm gọi mãi…

Rơi về miền em rất xưa
Rũ những phiền muộn ta vui
Trên đôi môi. Mật ngọt

Ta nghe thơm những dòng suối hát
Đêm những nụ hồng uyển tích
Rạng rỡ trên gương mặt người tinh khôi.

 

Sông biếc 

Nghe con sông thật trẻ
Đọc vỡ lòng trong mưa
Hôm tôi rời phố thị
Theo cánh diều ngày xưa

Nghe con đường xanh biếc
Thơm lên những dấu hài
Đóa mùa em vừa thức
Dịu dàng những ngón tay

Tôi gõ xanh song cửa
Chạm hương tóc nào bay
Làm sao em biết được
Có một người qua đây

Một người vừa kịp nhớ
Để quên một vòng tay
Tháng giêng rưng mắt đỏ
Hỏi ai còn đợi ai?

 

Đóa bốn mùa 

Hoa trong lòng tay con
Bên khung cửa nhỏ
Bên thềm nhà rất xanh
Nơi hạnh phúc của mẹ
Thắp lên màu nắng mới
Nơi ánh mắt của con
Thơm lên những giọt long lanh

Nơi những ký tự màu xanh bắt đầu phôi thai
Hình dung một ngày có con bên mẹ
Hoa trổ suốt bốn mùa. Mẹ biết…
Cuộc sống
Đâu còn lặng lẽ
Và không quá bộn bề
Dịu dàng một góc hồn quê

An yên cùng con
Lắng nghe những điều giản dị
Mẹ qua những mùa đông
Về những mùa thu
Giữa lòng mùa hạ
Mùa xuân xanh lên phiến lá
Đóa bốn mùa nở bừng khoảnh khắc yêu thương…!

Q.N