Tàn thu gió lạnh hứng sương làm quà – Thơ Đặng Tường Vy

672

Tác giả Đặng Tường Vy

 

Đàn bà xếp chữ

 

Đêm đêm mang chữ ra phơi 
Giấc buồn không ngủ à ơi giấc buồn 
Đàn bà dặm mỏi mười phương 

Tàn thu gió lạnh hứng sương làm quà

 

Đêm đêm mang chữ kết hoa 
Đàn bà yêu chữ khói lòa xòa buông 
Nhạt môi bởi mảnh tình suông

Nhạt lòng bởi khúc nghê thường mờ phiên

 

Lá sương tan hợp bởi duyên 
Em anh tan hợp bởi tiền định chăng 
Úa chiều buồn xuýt xoa giăng 

Bèo trôi con nước anh đằng đẳng xa

 

Đàn bà xếp chữ nở hoa 
Đàn bà đưa tiễn mùa qua cạn mùa 
Đàn bà đi sớm về trưa 

Đàn bà phơi chữ gió đưa đàn bà

 

Dịu dàng cơn rét mùa qua 
Dịu dàng con chữ úa ta dịu dàng 
Đêm đêm phơi chữ thẳng hàng 
Đàn bà xếp chữ dịu dàng đêm đêm. 

30/05/2020

 

Má ơi, con già rồi! 

 

Chiều nghiêng gió hát à ơi 
Soi gương mái tóc tiếc thời thanh xuân 
Nhớ xưa má cũng muôn phần 

Mấy mùa nghiêng nắng phai lần màu xanh

 

À ơi, ngọn gió đành hanh 
Trả xuân cho thuở em cành mười ba 
Soi gương qua bóng xế tà 

Xới vun gánh nhớ làm quà gởi quê

 

Mùa này con khất ngày về 
Vun xanh nhành đợi xum xuê nhánh chờ 
Quê người khát tiếng ầu ơ

Ví dầu cầu ván nối bờ quê hương

 

Điểm sương, mái tóc điểm sương 
Hỏi sao đất hẹp mỏi phương tìm về 
Chiều nay gió rụng bề bề 

Phù du xanh lá ngô nghê cõi nhờ

 

Manh manh sương khói bụi mờ 
Tròng trành con nước vỗ bờ sóng tan 
Chiều trôi bóng nhớ tình tang  

Gói tình gởi má chữ tang trả đời

 

Má ơi, xuân nuốt trôi lời 
Thu lềnh bềnh nổi con ngời ngợi rêu 
Vần thơ nhớ má dệt thêu 
Chìm sâu mưa mốc phập phều nỗi lo. 

14/05/2020

 

Sông thương vỡ bờ

 

Ngày mai thế giới an bình 
Đôi bàn chân nhỏ, thắp tình phố đông 
Da vàng dỗ nhớ mênh mông 

Trời cao đất rộng lớn sông cội nguồn

 

Ngày mai gió thổi triền thương 
Bụi bàn chân đỏ lọn buồn khói bay 
Son đời tựa khói nhờ mây 

Tàn không bềnh bệch lặng ngày cánh sa

 

Ngày mai thế giới sầu qua 
Vén mây chợt thấy quê nhà xanh tre 
Hoàng hoa soi đóm lập lòe 

Núi thương của mẹ, rợp che biển ngời

 

Ngày mai thế giới rộng trời 
Năm châu bốn biển đánh rơi cõi nhờ 
Góp thương nhặt nhớ đắp bờ 

Ngọn chiêm bao thoáng mơ hồ rụng bay

 

Ngày mai lối cũ tròn xoay 
Sóng dâng thềm nhớ chảy dài lối thương 
Về ôm đất mẹ ngọn nguồn 
Sông quê tĩnh lặng, sông thương vỡ bờ. 
Đ.T.V