Nhà thơ khaly chàm
người đàn bà trong thơ tôi
1.
hão vọng luôn dành cho một thằng người
hít thở mùi nụ cười răn đe thú tính
người đàn bà nhặt gió chướng hanh khô
teo tóp những hạt giống được thụ tinh trong ống nghiệm
chắt chiu lắm nhưng chẳng biết để làm gì
đau điếng bảy con quỷ ẩn náu trong tim
người đàn bà trèo lên đỉnh khói sương hai mắt đứng tròng
với tay theo muốn níu giữ khi tôi vừa rơi
2.
tôi đã nhìn thấy mình
nằm ngửa mặt trên cánh đồng cỏ ma hoang hoải gió
bầy chim mờ xám trên bầu trời
với đội hình đầu mũi tên bay về phương nam
chúng thả những mật ngữ rơi xuống mắt tôi lạnh buốt
ngươi đàn bà mang cặp kính trắng
mái tóc đen tuyền có thể đã dùng thuốc nhuộm
kéo tay và đỡ tôi đứng dậy dìu đi
tôi chợt nhớ, ngoái cổ lại nhìn cái vỏ chai rỗng không nắp đậy
3.
lầm lũi đi trong chiều buông
người đàn bà trên vai quang gánh
những ngọn nắng quái đang trổ mầm bóng tối
mùa đông oặn mình trong chiếc thúng
một lũ bướm đỏ thẫm màu máu thoát thai
có vài con đập cánh trên vạt tóc màu sương muối
một con bướm bà chúa cõng thần hồn tôi bò trên mặt đất
tự lúc nào ngôn ngữ đã trần truồng ói ra bầy rắn độc
má ơi, con vẫn còn thở mà!
tptayninh 8/2019
mùa vu lan buồn
biệt giam sự hư cấu nỗi buồn
cường điệu hóa mặt trời chẳng dám rơi xuống lục địa
cảm nghiệm trong đồng tử của những hạt bụi
mùa thu trầm uất xám màu không gian kết tụ
tháng bảy âm, có thể những đóa hoa hồng
hóa thân loài bướm trắng bay đi
những hồn người khuất mặt tưởng nhớ tới khung ngày li biệt
sẽ phải khóc nhưng không quên tùng tiệm khói hương nhang và mùi tro tàn vàng mã
chợt nhớ người đàn bà linh thiêng trong tiềm thức
hồi ức chập chờn ảo giác tấm lưng còng như chiếc đòn gánh
ngọt ngào lời kể tuổi thơ được ủ ấm ngủ mê man trong chiếc thúng buổi chợ ban mai
thời gian hỡi, hãy dịu dàng xõa tóc phủ xuống che mát bầu ngực mẹ ta!
những ô cửa kính phố thị vẫn mãi âm thầm mở mắt
long lanh những tinh thể mưa hiện hình lá biếc non thơm
nơi chốn nào đó chuông thiền u minh ngân dài chuỗi âm vọng niệm
vậy mà cái bóng cứ đứng lặng thinh nhìn hình hổ thẹn
ta biết rồi, thôi thì xin tạ lỗi với mùa vu lan năm nay
mẹ ơi, con không trở về thả xuống dòng nước sông quê một nhánh hoa hồng!
đêmbgk. 8/2018
tháng bảy thuộc về cõi khác
tháng bảy âm lịch, lũ bướm đêm yếm thế
nhìn đám cô hồn sống đi lang thang không thấy bàn chân
cô hồn ma yểu mệnh ngửi mùi hương khói vàng mã
bọn mang mặt nạ người
đang nghẹn thở bị tiền dollars sóc cổ họng
quỳ lạy miếng vải đỏ tươi màu máu
lảm nhảm thì thầm thứ ngữ âm có thể là tiếng của nước (lèo) lào
người đàn bà (vợ tôi) như con ma xó ẩn núp sau cánh cửa phòng ngủ
đang trò chuyện với ai đó
thật ra, duy chỉ một mình như đóa phù dung trong vùng sẫm tối
thành phố mùa này dường như đang bị chứng động kinh
khạc nhổ ra thứ dãi đờm nhớp nháp đáng được nghi ngờ
siêu vi trùng mang gen di truyền mộng du chỉ biết thụ hưởng niềm khoái lạc
chợt nhớ câu thần chú tôi đã học thuộc lòng được bên đất k
tôi phải đọc dành riêng cho người đàn bà của tôi nghe
khi ấy, từ gương soi có người phụ nữ đẹp trần truồng bước ra
cứ tưởng, cơn mưa tháng bảy cũ rích trong một phiền toái
đã khiến những kẻ ác độc rất ngại bước chân vào bóng tối
thật ra, những con quỷ hút máu người rất sợ tiếng chuông u minh
tôi tự hổ thẹn với chính mình
vì hai con mắt đã được phẩu thuật
nào ngờ, chẳng hiểu tại sao tôi chẳng thấy gì
khoảng khắc ấy chắc đã thuộc về loài tình đang phe phẩy chiếc đuôi
âm hộ cùng dương vật động cỡn sản sinh mùi áp thấp
thắp nến lên trên con chữ học thuyết mọc rừng
ngũ giới cấm nhẫn nại trườn chậm qua sa mạc thích ca mâu ni
tháng bảy, những ảo hình lunh linh choàng ôm hôn tôi
hơi hướm người tình chợt lóe sáng hình cây đinh xoắn ốc
bảy vía dại tôi bị đóng chặt vào hương men rượu
cuchisaigon 8/2020