Tháng Mười Hai vờ say ngủ – Thơ Tịnh Bình

503

Tác giả Tịnh Bình 

 

Ấm áp ngày đông 

Gọi ban mai tiếng chim thức sớm
Lấp lóa cành tre điểm ánh hồng
Mẹ kĩu kịt gánh hừng đông rạng
Trĩu cành sương trắng nắng long lanh

Đàn gà cục tác khoe rơm mới
Gió lạnh mơn man chút nắng tràn
Bà gom lá đốt mơ hồ khói
Ngõ trước co ro lạnh cây bàng

Bếp reo tí tách hương nồng đượm
Chấp chới hoàng hôn dáng cò gầy
Đông lạnh để lòng thêm ấm áp
Cơm quê rộn rã buổi sum vầy…

 

Gửi tháng Mười Hai 

Sẽ sàng ngọn gió heo may
Câu thơ ngổn ngang miền nhớ
Mùa đông chừng như mắc nợ
Phím chùng lỡ một nhịp yêu

Sợi mưa cuối mùa đi lạc
Đàn chim vỗ cánh miên di
Tháng Mười Hai vờ say ngủ
Cành sương chút nắng nhu mì

Cuối năm mân mê lịch mỏng
Ngậm ngùi mưa bụi lay phay
Gió chừng sắt se thêm gió
Chợt thèm hơi ấm bàn tay

Lạc về màu xưa ký ức
Ru ta mềm nỗi dại khờ
Gửi tháng Mười Hai nông nổi
Vệt chiều loang tím vần thơ…

 

Đi tìm khúc đồng dao

Nắng và gió…
Cánh đồng xưa hoang hoải
Cánh chuồn bay vệt ký ức xa mờ
Chân đất đầu trần tuổi thơ mê mải
Chấp chới bên trời con diều giấy ngây thơ

Lạc về đâu sợi khói vu vơ?
Chái bếp quê mùi cơm sôi thầm lặng
Lá tre khô rơi xoay phiến nắng
Bà lom khom gom lá đốt sau vườn

Trôi về đâu tản mác mấy dòng thương
Sông quê mẹ phận phù sa bồi đắp
Chợt ngơ ngác giữa dòng đời tấp nập
Khúc đồng dao con mãi đi tìm…

Mùa gió cũ lang thang trong hoài niệm
Bờ ao xưa hoa khế rụng khẽ khàng
Xa lắc mãi một thời tuổi dại
Trắng vườn chiều mưa ướt tiếng loang…

 

Khúc ru đông 

Rét luồn qua khe cửa
Dường như mùa đông về
Nắng hờn gì dâu bể
Bỏ mặc hàng cây khô

Tiếng chim như hoài cổ
Xa vắng vọng âm chuyền
Khăn sương dường lưu luyến
Bịn rịn ngõ chiều đông

Đèn khuya hiu hắt bóng
Thánh thót phím dương cầm
Mơ miền xa nắng ấm
Lạc vầng trăng đi rong

Chập chờn làn khói mỏng
Khúc ru đông nồng nàn
Cõi tình chưa vơi cạn
Mặc gió luồn trống không…

 

Gọi cửa mùa đông 

Những buổi sớm vùi đông vào chăn ấm
Mặc rộn ràng khăn len lối phố

Phảng phất mùi hương đơn độc từ khu vườn
Mặc bông hoa vô thức nở
Loài sâu cố chợp mắt trong chiếc kén ấm áp của riêng mình

Chạm vào gió mỏng
Tiếng phong linh gọi cửa mùa đông vắng
Thanh âm trầm khàn đứt quãng
Cất buổi sáng vào trưa im ắng
Rụng mơ hồ một tiếng chim rơi…

T.B
(Tây Ninh)