Tranh minh họa – Kỳ Nam
(Chùm thơ tưởng nhớ thi sĩ Bùi Giáng)
Người đi đâu
Bước rất chậm vì còn mê mải ngó
Bạt ngàn bờ cỏ úa tận hư vô
Vẫn cứ ngỡ người quẩn quanh còn đó
Có ngờ đâu nguồn cội đã như mơ
Buồn rất đậm như mùa “thu lục tỉnh”
Mây ngang đầu, lá rụng xuống hai vai
Lời giã biệt ngậm trên môi hóa thạch
Trần gian giờ mới thật đã tàn phai!
Hoa bay về cõi
Trăm năm hồng lệ có là bao nhiêu*
Nghìn năm sau nữa thu còn nguyệt
Mắt lệ hồng xưa vẫn dáng thuyền
Từ dạo người về nơi gió cát
Muôn trùng thạch thảo lạc trần duyên
Hóa thân
Trong mầu nhiệm hương quỳnh hoa thuở trước
Có phải người trắng một đóa tinh khôi
Hay ngao du giữa kỳ ảo đất trời
Người dịu ngọt một vầng trăng ướp mật
—
(*) Thơ của thi sĩ Bùi Giáng
Chiếc bóng
Người xoã tóc lấp ưu phiền trên gối
Đêm cứ buồn đứt nối giọt mưa rơi
Lòng cứ vắng như đất trời hiu quạnh
Giấc mơ đời tan vỡ giữa trùng khơi
Ta chấp chới quanh chân người một kiếp
Mặt trời đau nên nắng hắt hiu nghiêng
Trong bóng tối đã bao lần hối tiếc
Rời xa người ta lạc cõi vô biên
Ta sợ buổi người trăm năm ngủ mãi
Chỉ còn là bóng mộ những chiều phai
Hãy thức dậy bước ra vườn nắng ấm
Với thanh xuân vẫn lộng lẫy hình hài
Cho ta lướt theo dáng người yểu điệu
Áo thiên thanh bên liễu rũ la đà
Xuân nhớ Hạ, Thu chờ Đông úa lá
Mùa đi qua xin giữ lại Tình Yêu
Người khép cửa sương chiều vương mi mắt
Thắp sầu lên bóng đổ chốn cô liêu
Đâu còn ai để chia niềm trắc ẩn
Ta nhìn ta thăm thẳm cuộc trầm luân
Thủy tinh
Hãy trong suốt
Thấu hình hài
Và linh hồn ánh chớp
Bay đi
Hy vọng
Vỡ tan
Tiếng khóc thủy tinh
Cứa nát đời người
Hãy yêu
Trong cõi vô hình
Không gian thơm ngát
Đồng trinh
Tia nhìn của nắng
Lung linh
Ấm ngực trần
Cỏ mọc châu thân
Lời trăng trối
Vô thanh
Khoảnh khắc đợi chờ
Hoang dại
Vết cắt thời gian
Sâu thẳm
Mối tình si một thuở
Mang theo
K.N