Nhà thơ Trương Công Tưởng
Mở ra tưởng tượng
mở ra sau cánh cửa thung lũng mù sương
buổi sáng tôi bay giữa mây
bồng bềnh ký ức trắng
ướt lạnh tuổi thơ khát cháy
cánh đồng nào cha đuổi mẹ chạy hụt hơi
phía sau là bà tôi ôm cây chổi
cây chổi có phép thuật
rượt tôi chạy giữa trưa đường làng đứng bóng
tôi ôm gốc me khóc suốt bốn mùa
Cách nhà tôi là nhà một nhà thơ
tôi chưa gặp ông bao giờ
không biết ngày tôi lớn lên thung lũng có buồn như ngày ông từng sống
con nhỏ ngõ và những gốc me cùng tôi lớn
thèm thuồng những viên kẹo ánh vàng trong ngôi nhà người đàn bà không chồng nuôi mộng cô đơn
mở ra sau cánh cửa
những ngày có mặt trời
dòng sông không thể cuốn trôi muộn phiền lòng mẹ
những người đàn bà ở làng ra sông giặt áo
mùa thu trôi xa xăm
những trai tráng xuôi dốc tìm hoa
giấc mơ đổi đời mang gương mặt lấm lem thời bắt ốc
ngô nghê rồi thảng thốt
ai lớn lên rồi lòng chẳng thể bình yên
những cô gái xuôi dốc tìm trăng
chúm cau non rung rinh phố
nhắm mắt rồi mở ra toàn những điều lo sợ
sau cánh cửa là thung lũng khát cháy
những giấc mơ bỏng rát tim người
Cho K6
mình thở trên ngực nhau
trăng 23 chênh chếch cuối ngõ
mùa thu vừa dự cảm nỗi buồn
bàn tay anh mơn man núi đồi
da em mịn mát
hít thở thật sâu
mơ màng chìm vào giấc ngủ
bài hát nào ru cơn đau lịm tắt
drap trắng trinh nguyên nhạy cảm
đi mộng du trong cơn mớ khỏa thân
chúng mình chạy về phía thảo nguyên đầy nắng
chúng mình yêu nhau giữa cánh đồng
đắm đuối môi hôn
đến khi đêm xuống đầy trăng
bay bồng bềnh
bồng bềnh
Giấc mơ của thời thiếu nữ
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một nỗi đau
đàn bà nằm nghiêng trăn trở
thương cho giường chiếu bạc nhàu
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một giấc mơ
giấc mơ của thời thiếu nữ
xa xôi đến tận bây giờ
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một khát khao
tưới lên mảnh hồn cằn cỗi
nỗi đau cứ chực tuôn trào
chị tìm gì trong tiếng hát
chị tìm gì trong lời ru
cỏ dại mọc tràn mặt đất
tim người vẫn cứ âm u
nửa đêm bàng hoàng thức giấc
thương cho giường chiếu bạc nhàu
giấc mơ của thời thiếu nữ
bây giờ vẫn cứ nằm đau.
Những chuyển điệu rục mùa
Nghe câu hát từ bài ca rất cũ
vọng lại thanh âm ngày hôm qua
có cô gái tóc xù đi qua tôi
tưới xanh thêm một khoảng trời
đọng lại miền quá vãng
Những ngày mùa lá vàng rơi lãng đãng
Tôi vẫn ngồi ở góc quán quen
ngẫm về cái sự người ta gọi là bon chen
đối diện con sư tử nhìn tôi trợn mắt
Thành phố của tôi
tôi đếm bằng bước chân, bằng những vòng xe
cô gái tóc xù vẫn nhìn tôi lặng lẽ
chớp mi thật khẽ mỗi khi tôi thở dài
Thành phố của tôi
người ta hay ngồi quán cóc ngã tư
nhâm nhi ly cà phê vào những trưa lủng lẳng
lủng lẳng giọt buồn rớt vào dư vị đắng
lủng lẳng cả ánh mắt nhìn nhau
và những tiếng rao…
Thành phố của tôi
vào những ngày mưa gió lao xao
người ta vẫn thích lang thang
như tôi hay làm khi cô gái tóc xù đi mất
Tôi lặn ngụp trong quãng đời tất bật
cô trở thành ngày hôm qua
Tôi đi xa
bỏ lại những chiều mưa, những trưa lủng lẳng
bỏ lại góc quán vẫn hay ngồi thinh lặng
Thành phố nghiêng qua vai
với những chuyển điệu rục mùa…