Nhà thơ Lương Sơn
Minh triết trong những áng thơ Chế Lan Viên
Từ suy ngẫm về cuộc đời: “Đường về thu trước xa xăm lắm,
“Mà kẻ đi về chỉ mình tôi”
Ông đã viết những thi phẩm bừng lên: “Ánh sáng và phù sa”
Ông cuốn chúng ta vào “Hoa ngày thường chim báo bão”
Minh triết đến độ thăng hoa – đất cũng hóa tâm hồn.
Một mình ta với tiếng dương cầm
Ôi âm nhạc… chao ôi là âm nhạc
Không cánh mà bay… thánh thót dương cầm.
Ngoài phố xa… ánh đèn mờ cuồng nhiệt, xô bồ, huyên náo
Ta mơ về nơi bình yên, dưới giàn hoa… ánh trăng
Có những ai nghe tiếng dương cầm trong đêm thu?
Không còn ở trong nhau… khoảng cách cứ xa vời
Anh đánh vật với đất đai mùa màng quanh năm tất bật
Em thì mải phấn son, trưng diện, đua đòi.
Bỏ quên lời tỏ tình nguyện ước sắt son
Say tình mới, em coi anh như người đàn ông đã cũ
Tỉnh ngộ ra có ăn năn thì đã mất anh rồi.
Có lẽ nào anh quên nhớ em!
Là khi phía trời xa, bóng chiều dần tắt
Em trở về ngôi nhà nhỏ ven đồi.
Chiều đã tắt rồi… lẻ loi… em nhớ anh quay quắt
Có người bảo em “Anh đã đi về nơi xa lắc”
Bóng chiều cũng biết thương em – mà anh lại quên em sao?
Xin cho sóng lòng tôi về lại tuổi thơ
Để tôi được nghe sóng vỗ rì rào bên bờ cỏ và hoa
Để tôi lại được nghe điệu dân ca về dòng sông xanh biếc.
Để không bao giờ tôi phải ngẩn ngơ nuối tiếc
Sông vì người mà người vô cảm với đời sông
Chợt nhớ câu thơ Tế Hanh “Tôi giơ tay ôm nước vào lòng”.
Gió vẫn thổi trên cánh đồng.
Từ thuở người ta yêu hát bài ca ngợi ca cây lúa
Cha ta đi cày, vai áo bạc đẫm mồ hôi ngày nắng lửa.
Mẹ ta đi cấy chiều mưa, đêm về thao thiết lời ru
Hạt gạo nuôi con… đất và người không nghỉ
Hương lúa quê nhà thơm ngát mênh mông.
Những tác phẩm nằm im trong thư viện.
Nhiều bạn đọc thân quen, hơn mười năm chưa một lần trở lại
Kiệt tác Nguyễn Du, Puskin, Tagor, Levtoltoi để trong tủ trong hòm
Ông thủ thư già hơn hai mươi năm ăn ngủ cùng trang sách
Nay đã về hưu… chân chậm, mắt mờ
Chỉ lơ mơ thấy lũ trẻ chơi game cười cợt ngẩn ngơ.
L.S