“Thế giới” trong thang máy – Tản mạn của Trần Danh Thùy

772

(Vanchuongphuongnam.vn) – Tôi cư ngụ trên một tầng hai con số của một chung cư tương đối mới nên hàng ngày tôi phải sử dụng thang máy để lên xuống mặt đất. Và thật lòng mà nói, mỗi lần lên, xuống như vậy, tôi có thể có những “cảm xúc” khác nhau.

Ảnh minh họa

Những cảm xúc ấy tùy thuộc vào những tình huống cũng khác nhau: lúc đi một mình hay đi có người đồng hành; lúc thang máy vận hành mà trong thang máy chỉ có một mình hay chật cứng người; lúc chỉ có hai người đồng phái hay khác phái, người đồng phái hay khác phái là người lớn hay trẻ con…, quen hay lạ; khi người đi thang máy dẫn theo vật nuôi, thường là chó…

Với tôi, thang máy là một cái thùng bưng kín. Nó tạo ra một “thế giới” cho người sử dụng (ở trong) nó.

Khi đi thang máy một mình, có lúc tôi cũng cảm thấy cô đơn. Một mình trong cái thùng kín mít ấy, đôi lúc tôi cảm thấy mình gần như tách biệt khỏi thế giới con người, tức cái xã hội, cái đời sống bên ngoài, nhất là khi nó đi lên hay đi xuống, chậm rãi, từ từ.

Khi bước vào một thang máy chật cứng người mà lẽ ra phải hủy chuyến thang máy ấy để chờ một chuyến khác nhưng không thể vì nhiều lý do, tôi phải đứng “ngay đơ cán cuốc” vì thiếu không gian và để tránh những hành vi có thể gây hiểu nhầm về… nhiều phương diện. Và lúc ấy, tôi có những ý niệm khác nhau về… môi trường: sự yếm khí, sự ngột ngạt, những mùi vị không màu của hơi thở và của cơ thể con người, sự tăng thân nhiệt, sự căng thẳng về thần kinh, sự suy giảm chức năng hô hấp… Và, những ý niệm này sẽ được giải tỏa khi thang máy dừng lại ở tầng của tôi và tôi bước (hay nói khác đi – thoát) ra ngoài.

Nhưng có lúc chỉ có tôi và duy nhất một người cùng đi thang máy với tôi. Nếu người đó là đồng phái, tôi có thể sẽ ít có… cảm xúc hơn vì tôi có thể không cần phải có một hoạt động nào để chứng tỏ mình là một người thân thiện hoặc không. Ngược lại, nếu là người khác phái, tôi có thể có những khó khăn (nhưng cũng có khi là thuận lợi) để biểu lộ mình, nhất là đối với… phái yếu: Đối với một mùi hương, một nhan sắc, một người đẹp, tôi sẽ hành xử như thế nào để người đồng hành với tôi cảm thấy thoải mái, an toàn, không xếp tôi vào “lực lượng thù địch”, phải đề phòng khi mà sự im lặng là vàng của tôi chưa chắc là một phương án tối ưu!

Tôi thường thích đi thang máy cùng với các cháu học sinh. “Cháu học lớp mấy?” là câu cửa miệng của tôi. Và, những câu trả lời của các cháu, hoặc dõng dạc, hoặc lí nhí đôi khi đã khiến tôi không khỏi… giật mình hoặc phải bật cười. Có cháu loắt choắt nhưng học cấp 2, thậm chí cấp 3. Trái lại, có cháu to đùng nhưng mới chỉ học tiểu học.

Đi thang máy, tôi sợ nhất là những bạn đồng hành có mang theo các chú khuyển. Mặc dù chúng có thể còn bé nhỏ và có vẻ vô hại nhưng tôi vẫn dè chừng khi nghĩ rằng nó chỉ thân thiện với… chính chủ khi thấy chúng được thả rong trong sàn thang máy với cái mỏ không được rọ.

Đôi lúc tôi cũng nghĩ rằng những cảm xúc tôi có như tôi vừa kể chỉ là… siêu cảm xúc. Và cái thế giới mà tôi tưởng tượng ra mỗi khi ở trong thang máy cũng chỉ là… “siêu thế giới”. Thế nhưng, gần đây, khi báo chí đưa tin về những vụ việc như “nụ hôn 200.000 đồng” và mới đây thôi “một cháu gái bị “nựng” trong thang máy thì tôi nghĩ rằng cái thế giới nào đó trong thang máy là có thực.

Có điều, đó là những thế giới khác. Thế giới không phải của những cảm xúc mà tôi được trải nghiệm.

T.D.T