Nhà thơ La Trung
Ngôi yêu
Cơn Hồng Thủy ngàn xưa
đưa tình lên dấu ấn
em có dám cùng tôi cắn vào trái cấm
thêu hoa một chữ Tình
dẫu nước mắt lỗi lầm cạn ngõ trần ai
mà thương người không duyên cớ
lặm tình
đâu chỉ Adam!
Bò ăn cỏ
sinh ngu
thơm dòng sữa
nhân loại cần chi mà dốc lòng thua được
giẫm nát đời nhau…
nụ cười robot không hơi
nhãn mác lạnh lòng trở mặt
đâu hay còn một chút này!
Quẻ bói nở trên tay
buông lời dứt dạt
thiện căn vẫn còn linh hiển
nhát cuốc ngàn năm vọng giữa tim người
cây lúa biết xanh!
Cố thiêng cũng một tấm lòng
mượn lời Adam dỗ dành cơn cớ
khóc Kiều chưa tròn hẹn
tôi khắc tình lên trái cấm
dọn mình
chiêm bái ngôi yêu.
Nụ cười gãy
Vô ý
cha khép vào dĩ vãng
lời đau
nụ cười ông nội gãy hai
rơi trên mặt ruộng rạn dấu chân chim
đất rùng mình…
ôm gốc rạ nói lời chung thủy!
Cha đi tìm gặp mảnh cười rơi
dấu chân chim gọi đời
cha thương quá tay sần ôm mặt
chạm nét thời gian hối hả lên đường
chân đất
in từng dấu ấn quê hương!
Thiếu nghĩ
con ôm ghì hiện tại
nụ cười cha gãy hai
rơi bên tượng đài
giật mình!
nghiêng tai hứng âm thanh nguồn cội
tiếng cười ông và cha dội vào trí não
nhận ra lối mòn
con tất tả đi tìm…
nụ cười gãy thiêng liêng!
L.T