Ảnh minh họa – Nguồn internet
NGUYỄN VĂN SONG
Tôi viết gì trong những ngày này
Câu hỏi đó xoáy vào đêm thẳm
Những dòng chữ chạy ra rồi biến mất
Lại chạy ra rồi đứng lặng
Treo chế độ một mình
Những dòng băn khoăn da diết với Sài Gòn
Nơi đón tôi những năm hai mươi tuổi
Nơi giấu giùm tôi nỗi buồn không liền sẹo
Vực tôi lên bước tiếp
Rồi lặng thầm theo từng bước tôi qua
Những con số hàng nghìn ngày một tăng thêm
Có gương mặt nào mà tôi đã gặp?
Có dì không?
Có em không?
Có anh Hai, chị Bảy?
Nơi ngõ hẻm chỉ nhiều mưa nhiều nắng
Mà tiếng cười thắp sáng cả lòng nhau
Đâu chỉ là những gương mặt tôi quen
Cả Sài Gòn hôm nay thành thương nhớ
Muốn ào chạy đi mà chân khựng lại
Đành dõi theo và thầm nhắn nhủ
Rồi lại tin như hằng tin những gương mặt mình yêu
Đâu chỉ có Sài Gòn và những mảnh đất từng qua
Dòng tin nào những ngày này cũng nóng
Bão táp mang gương mặt những con đường im vắng
Những chiến binh là mặt người che kín
Cả nụ cười phía sau rào chắn
Cũng góp thêm một tia nắng ngày mai
Những ngày này tôi đã viết gì?
Tôi lặng lẽ xếp vào ngăn những vẩn vơ mây gió.
N.V.S
NGUYỄN THỊ MAI TRÂM
Yêu sao thành phố “bao đồng”!
Cha tiễn con vào thành phố lúc mờ sương
Chiếc xe đạp cọc cạch mang từ quê lên bỗng trở thành lạc lõng
Mấy củ khoai má nướng từ đêm thơm lừng theo con “lều chõng”
Cột toòng teng cùng chai nước giếng khơi.
Con ngu ngơ theo ban mai vào trung tâm thành phố chẳng dám nghỉ ngơi
Như cây nấm rơm lọt thỏm giữa rừng người, xe sầm uất
Đèn tín hiệu đỏ, xanh đã mấy lượt thay phiên nhau bật, tắt
Con loay hoay hoài mà không thể thoát ra.
Có chú xe ôm phóng khoáng mở lối giúp con qua
Chị vé số nhiệt tình dắt con tìm nhà trọ
Khi dịch bệnh lây lan, người người lại giúp nhau vượt qua ngày gian khó
Phố ấm áp nghĩa tình, mãi đẹp tựa hừng đông.
Những tòa nhà cao vút giữa khoảng không
Những con hẻm cứ ngoằn ngoèo lối rẽ
Phố dung nạp bao lớp người bước ra từ mọi vùng miền, tỉnh lẻ
Gắn kết, chở che nhau theo kiểu “rất Sài Gòn”!
Kênh Nhiêu Lộc – Thị Nghè xanh mát buổi hoàng hôn
Phố Nguyễn Huệ lung linh giữa màn đêm hào nhoáng
Từ vùng hoang hóa, sình lầy bỗng hồi sinh thành khu Nam Sài Gòn rực sáng
Thành phố đã kiên cường, táo bạo để đổi thay.
Đường Nguyễn Du rợp bóng lá me bay
Bao đôi tình nhân nắm tay đi qua chiều chạng vạng
Trong số họ, có những người như con – bước ra từ mảnh đất phèn chua hay cánh đồng lãng mạn
Dắt díu nhau lên phố để đổi đời.
Nắng bổng, mưa trầm thèm một tiếng chim rơi
Có đôi lúc thấy mình cô đơn giữa guồng quay vội vã
Rồi ấm áp khi phố rộng lòng cưu mang, đùm bọc những phận đời đổ về từ trăm ngả
Con bỗng yêu cái thành phố “bao đồng”!
N.T.M.T
NGUYỄN CÔNG BẰNG
Chờ ngày hàn huyên
Nơi tôi ở chưa giăng dây cũng đầy luýnh quýnh
Có tính toan lối tắt lòng vòng
Đã có nhiều chắt chiu dự trữ
Họ giản đơn suy nghĩ biết đâu chừng
Thôi cứ kệ vẹn đặng đừng cuộc sống.
Nghe tiếng còi xe đi về rúng động
Bàn tán về ca F1 F0
Và cách ngăn bây giờ là thật
Tiếng loa phường bật hết công suất ngày đêm
Những căn nhà bắt đầu ích kỹ im lìm.
Tất tả cho đợt kiếm tìm
Cho ngọn nguồn đứt mạch lây lan
Hi vọng bình yên
Hi vọng đứng yên
Phố trở mình một thoáng đi hoang…
Tôi quên ngày tháng
Giật mình chiều còn rơi rớt tiếng ve
Facebook nhắc những hè năm cũ
Từng bước chung nhau qua những chặng hành trình
Thấy quạnh hiu lao về khơi chuyện.
Tôi chờ ngày phố mở cửa hàn huyên!
Giỗ bà…
Giỗ bà mùa giãn cách
Nấu cho vừa trọn vẹn một mâm
Mãng cầu hái ngoài vườn sẵn có
Nhánh bông trang đủ thành kính thơm tho
Giãn cách nên giản đơn tất cả
Lấy đâu ra mà bày biện vẽ vời
Tô canh kiểm nấu từ khoai cứu trợ
Trái khổ qua phụ hợ ra trò
Mẹ cũng ráng xôi vò một chõ
Xếp lá dừa gói vài bánh cúng cơm
Thịt kho tàu ngày xưa bà thích
Cũng chỉn chu vị truyền thống gia đình
Xong mọi thứ zalo mẹ gọi
Ráng nha con hết dịch về nhà
Lúc khấn bà nén nhang cong vút
Thơm từng lời bà dạy lúc đi xa…
N.C.B
LAN HƯƠNG
Với miền Nam yêu thương
Miền Nam ơi! Tôi gọi Người hai tiếng yêu thương!
Như tôi vẫn từng gọi cha, gọi mẹ!
Người như giọt sữa chảy trong tôi khi tôi còn là sinh linh bé bỏng
Người bao bọc tôi bằng ánh nắng chứa chan đam mê, nồng ấm
Người dẫn dắt tôi qua từng vụng về, khó nhọc, đắng cay
30 năm tôi vẫn bên người hồn nhiên, đằm thắm
Mỗi sớm mai là mỗi ánh dương
Đôi chân nhẹ lướt trên bao gồ ghề của mưu sinh đời sống
Thấy mình mạnh mẽ hơn, trong trẻo hơn với sự bao dung và hào phóng của người
Nhưng hôm nay Người không thể chở che tôi
như bao kiếp đơn côi trên vỉa hè hay dưới mái nhà nào đó!
Thảm họa thiên nhiên gửi vào không gian một hình hài vương miện
Đã làm Người trọng thương
Người trầm buồn đau đớn
Người thương cảm xót xa
Phải chăng giây phút này
Chúng tôi phải tự cứu lấy mình
Chia sẻ để gần nhau
Yêu thương để hàn gắn
Cùng hòa vào dòng chảy ngàn năm lịch sử
Để ngày mai đón một ngày bình thường mới tươi vui.
Sài Gòn – những ngày giãn cách 8/2021
Thanh xuân
Giữa làn hương trầm nghi ngút
Thanh xuân hiện trên di ảnh các cô
Là một tình yêu mong manh
Như giọt nắng vỡ tan đầy kiêu hãnh
Là khát khao, hạnh phúc mong mỏi một tiếng gọi ầu ơ
Trong không gian lắng đọng nỗi thương đau
Giọt nắng kia có ngắm các cô với ánh mắt của chàng trai đang yêu đương nồng nàn, say đắm
Và đôi chiếc lá non như đôi mắt trẻ thơ có ngước lên nói tiếng bập bẹ câu “mẹ ơi”
Các cô để lại thanh xuân cho triệu triệu trái tim thanh xuân khác
Sự ra đi bất tử nguyên trinh cho Tổ quốc
Tôi chợt không tìm thấy tôi đâu nữa
Thấy mình nhoà dần đi
trướcc đi ảnh linh thiêng
Ngã ba Đồng Lộc, 3/ 2021
Mưa
Mưa tinh khôi rơi nhẹ
Lá đung đưa bàng hoàng tỉnh giấc
Mưa lặng lẽ trôi trong đêm
khẽ lay động hàng mi đẫm ướt
Mưa ơi!
Hôm nay mưa và ta không tung tăng bên nhau nữa
Một khoảng trống vô hình
Một cách ly không hẹn trước
Hàng mi chớp nhẹ ôm trọn hạt mưa vào đáy mắt
Thầm thì… lời chưa nói. Với mưa
4/2021
L.H
Tác phẩm dự thi gởi về địa chỉ địa chỉ email hoinhavan2021@gmail.com