Ảnh: Internet
LÊ VĂN HIẾU
Gửi rể Sài Gòn
Tôi không ước con đường vắng
Chỉ để mỗi tôi và em bên nhau
Dẫu Sài Gòn đã nhiều lần tôi đến
Đã nhiều lần tôi ngồi phía yên sau
Sài Gòn thiếu ánh đèn làm chói mắt
Sài Gòn buồn thiu – Sài Gòn đau
Sài Gòn lặng thinh – Sài Gòn nói nhỏ
Dẫu có kiệt cùng cũng nương tựa vào nhau
Em nương vào Sài Gòn – em bén rễ
Anh yêu người Sài Gòn – anh gửi rể từ lâu …
Mệnh giá của vô cùng
Chim vẫn hót và hoa vẫn nở
Chỉ thiếu đôi mắt nhìn
Hoa nở đã là không mệnh giá
Chim hót cũng không mệnh giá
Hương và tiếng chim trong ngần mãi vô giá mà thôi
Ta chợt nghĩ những tấm lòng không mệnh giá
Siêu thị không đồng
Những cốc nước không đồng
Những chuyến xe không đồng
Con chim sẻ cất tiếng líu lo của con chim sẻ
Bông hoa dại bên đường cứ nở lòng vui
Những rau củ những bầu những bí
Những tấm lòng tiếp sức để cầm hơi
Những giọt mồ hôi không mệnh giá
Những giọt nước mắt không mệnh giá
Những hy sinh vô giá đến vô cùng
Thành phố thiếu ô xy tưởng chừng ngộp thở
Thành phố vào đêm
Rồi thành phố sẽ bình minh
Từ những tình thương không mệnh giá…
L.V.H
MINH HOÀNG PHÚC
Sau này khi đã làm cha…
Sau này khi đã làm cha của những đứa con
Anh sẽ kể cho chúng nghe về một phần ngày trẻ
Có trận thiên dịch làm quả địa cầu chờn chập
Nhịp sống loài người thuở ấy chảy chậm hơn.
Anh sẽ kể con nghe câu chuyện sợi chỉ lo
Đã kết bờ đại dương thành tấm chăn nồng ấm
Á, Âu, Phi… ngóng tin nhau mỗi giờ mỗi phút
Cùng quặng nỗi đau, sợ thuyền Bát nhã chất đầy
Anh sẽ dạy con biết thương ngàn chiếc khẩu trang
Tay mẹ, tay bà trắng nhiều đêm chăm chút
Thương con cá, lọn rau nối miền Nam – Trung – Bắc
Thương vị nghĩa tình nêm ngọt bữa cơm chung
Thế nào con cũng để “tuyến đầu” bên dấu hỏi ngây thơ
Giống y hệt ta lúc lật trang sử xanh hồi nhỏ
Anh sẽ trả lời bằng bức tranh mình vẽ
Bố cục yên bình có đường nét đẫm mồ hôi
Có mái tóc thơm phưng phức tuổi hai mươi
Có chồng vợ chờ nhau phút vui nắng rọi
Có cha mẹ ngóng con mắt nhòe mạch nhớ
Có chữ tương phùng bỗng chốc hóa trăm năm
Anh sẽ dỗ thêm nhiều giấc ngủ thiệt ngon
Hôn sát má con không còn trở trăn cách khoảng
Chiêm bao say bỏ “truy vết”, “giăng dây”, “phong tỏa”
Ngày lại ngày trôi ngập kháng thể yêu đời
Sau này khi đã làm cha của những đứa con
Anh sẽ hát cho chúng nghe bản tình ca đôi lứa
Có buổi hẹn hò cất tràn trong nhịp thở
Có đám cưới hồng xếp lại đợi mùa xa…
Tôi mơ…
Tôi mơ mình hóa khói hương
Nhẹ tan một cõi ghét- thương vô thường
Giữa bầu khí ngạt
Tôi ngừng thở
Thèm thuồng một tiếng khóc tiễn đưa
Xung quanh lạnh căm
Những ánh mắt lạ giúp tôi dọn mình
Chiếc áo cuối cùng mặc vội
Áo quan
Không quyền chọn lựa
Hết rồi đẹp xấu
Chẳng hẹn hò cho một chuyến đi xa.
Đốm lửa đón lữ khách
Phủi sạch lớp đời chưa kịp hát trọn bản xướng ca
Xác thân hờ hững
Hạt, hạt, từng hạt
Nụ cười thanh xuân tan
Nén hương cong
Chấm nhỏ soi bánh lăn luân hồi đỏ au trong mắt đợi
Lục lọi hành trang duyên – nghiệp
Bỏ lại và mang đi
Cân phân bối rối
Khói bật cười nhẹ tênh…
Mèo kêu
Vía giật mình sực tỉnh
Thở phào
Nắng vẫn cương bên khóe đời chớm mở
Lục lọi mình,
tôi niệm tiếng bình an.
M.H.P
NGUYỄN NHO KHIÊM
Thả nhớ thương trên đường Đồng Khởi
Có những chiều mênh mang hoang vắng
Anh thả bộ cùng em phố xá chợt trôi xa
Đi như tìm dấu chân xưa cũ
Tìm làn hương tha thướt áo dài qua.
Thả bộ quanh nhà thờ vắng lặng
Đỉnh tháp chuông mây trắng trời xanh
Chiều nghiêng nắng bóng tôi cùng bóng phố
Nhịp bước dừng bên Đức Mẹ Hoà Bình.
Cơn gió nào thổi qua hàng cây quanh Nhà hát
Đôi nữ thần nghệ thuật trắng trinh bay
Viên đá lót thềm chờ ai rêu xám
Nhà hát lẻ loi giữa sân khấu sẵn bày.
Nhớ bạn bè góc quán bấy đêm say
Tiếng hát Lệ Thu thương thương nhớ nhớ
Có một bó hoa thơm hương ngày nọ
Dẫn lối đường Đồng Khởi quấn chân tôi.
Anh chưa hình dung một ngày thành phố mồ côi
Dịch giã đến người gọi người chạy trốn
Không thể giấu đâu cơn nhớ dài theo phố
Ánh mắt, nụ cười và bước chân mơ.
25/7/2021
Một trang nhật ký
Ngày thành phố nhiễm dịch
Gương mặt kín khẩu trang, người phải cách người
Virus SART-CoV-2 như ẩn trong không khí
Chực ùa vào mũi miệng chúng ta.
Ngày thành phố nhiễm dịch
Phố vắng
Quán sá cửa khép
Ghế bàn lặng lẽ
Con virus tàng hình, biến thể
Chặn hơi thở của người như muốn nói điều gì chăng?
Cuộc chiến chống Covid
Chỉ còn cách rút người về cố thủ trong nhà
Bỏ phố trống, hàng quán trống
Chúng ta cần tĩnh lặng
Chúng ta cần xuôi tay.
Thành phố ngày nhiễm dịch
Bầu trời lại xanh hơn
Dòng sông hiền mênh mang nước mát
Cây cỏ ven đồi reo gió thơm.
Thành phố ngày nhiễm dịch
Khi đối diện với thần chết vô hình
Ai trả lời câu hỏi: Vì đâu?
Nghe tin bạn bị nhiễm virut Covid – 19
Nghe tin bạn bị nhiễm dịch Covid
Đêm trắng dài ám ảnh bóng ma
Ám ảnh Ấn – người chết thiêu như rạ
Rùng mình châu Âu thần chết viếng từng nhà.
Virut vô hình trong không khí
Giết ta bằng hơi thở của chính ta
Virut lây nhân lên trong tích tắc
Mạnh hơn ngàn cơn bão quét qua.
Năm hăm mốt của thể kỷ hăm mốt
Sống chết cách nhau bằng chiếc khẩu trang
Virut đến vô tình hay cố ý?
Cố ý hay vô tình cuộc sống xoay ngang?
Con virut sẽ nung người lửa cháy
Sẽ chặn ngang đường thở, ngắt yêu thương
Năm hăm mốt của thế kỷ hăm mốt
Vacxin nào nhân thế hết tai ương?
Con virut vòng quanh từng hơi thở
Đêm trắng dài bệnh viện trắng toanh
Mơ hồ đổi thay trong vòng quay trái đất
Mùa chuyển mùa, sáng dậy, nắng xanh.
15/5/2021
N.N.K
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 23)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com