Ảnh minh họa – Nguồn internet
HÀ AN
Bài thứ nhất
Nắng đỏ au trưa hè tháng bảy
Nắng chói chang như đốt cả da
Con mèo lười nhác trốn trong nhà
Cha tôi trực ở trạm kiểm soát.
Tấm bạt thô tròng trành giăng tạm
Mồ hôi bịn rịn ướt hết tóc tai
Có giọt chảy rát cả mắt mày
Nắng ơi nắng, tôi xót cha tôi…
Chỉ mong sao sớm ngày hết dịch,
Được một bữa cơm đủ cả nhà
Sẽ không còn những khuya tịch mịch
Hai má con, mâm cơm lạnh, thiếu cha!
Bài thứ hai
Tôi sẽ kể cho đời sau, chuyện Sài Gòn xưa
Khi đại dịch bùng lên trong chớp mắt
Những bóng áo blouse không rõ dáng mặt
Oằn mình chiến đấu vì Tổ quốc kiêu hùng.
Kể đời sau, chuyện Sài Gòn anh dũng
Những lứa thanh niên mười tám đôi mươi
Họ thưa: “Tổ Quốc đau, con ở nhà không đặng
Đi tình nguyện, dẫu mệt mà thấy vui!”
Kể đời sau, chuyện Sài Gòn nhân nghĩa
Ba tờ năm trăm cầm mà nặng tay
Bịch đồ từ thiện cứu đói qua ngày
Những đoàn xe vội vã cùng một đích.
Kể đời sau, từng có một Sài Gòn như thế
Giọt mồ hôi chảy mặn nghĩa đồng bào
Những ánh mắt kiên định, pha chút cồn cào
Xem họ thương lấy nhau mà cay mắt.
Mai này thôi, sẽ có thể gỡ khẩu trang khỏi mặt
Nhìn nhau cười, những người trước kia chỉ biết tên
Những cái ôm trong vòng tay siết chặt
Mai này thôi, sau mưa nắng sẽ lại lên.
H.A (15 tuổi, Bình Dương)
VŨ VIỆT THẮNG
Tiếng rao đêm
Phố mòn vọng vẹt tiếng rao
Đường sương gánh gió nhòa vào màn đêm
Ủng ơ vàng vọt ngọn đèn
Lá bàng đỏ lửa sưởi miền gió đông
Lẻ loi hẻm cụt ngõ vòng
Tiếng rao nghèn nghẹn giữa lòng quặn queo
Giấc mơ còn lấm chân bèo
Gió hun hút phía phận nghèo nổi trôi
Đói no cơm áo xứ người
Vẫn lành lặn tiếng rao mời nhà quê.
Vần thơ trên những luống cày
Lang thang trên những luống cày
Khẳng khơ trắng những hốc ngày nắng khô
Ngóng mưa đất mỏi mong chờ
Ríu ran tiếng dế nghẹn đò bãi sông
Mười năm về phố xa đồng
Đã bao mùa lúa trổ đòng thơm cay
Thời gian lật úp đường cày
Giấu đi nỗi nhớ vơi đầy tình quê.
V.V.T
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG
Chân dung
Khói rơm gọi chiều về Ngả Bảy
dùng dằng vẽ thương nhớ đằm sâu
lửa hết ban mai đẩy nhau một hướng
thuyền trôi ngang tôi chẳng rõ lối nào
Giọng con gái hát lời cất giấu
bao ồn ào không lạc mất lửa dâu
đồng lúa gọi bình minh đàn cá linh náo nức
con nước lũ trở mình sóng ước vọng tâm linh
Rồi mùa hương tỏa loan ánh mắt
đồng bằng tôi nợ tiếng em trao
như gió hát qua bạt ngàn đời lúa
vọng đôi bờ mê tiếng gọi miền xa
Hoàng hôn thánh thiêng bàn tay chăm chút
nâng đôi môi xác tín mộng thi ca
tôi vuốt trăng miền viễn du bí ẩn
tôi vẽ em bằng màu sắc đam mê
Rồi đêm ấy em trong tôi mãnh liệt
giấc mơ treo ánh sắc tình cờ.
N.Đ.K
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 36)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com