Ảnh internet
TRẦN DANH TU
Nguyện cầu
Con ôm ngực, chào bác sĩ ra về
Ngã gục xuống tại nhà mình trống vắng
Mũ tai bèo, lược đuya ra bên bình tro chết lặng
Khói hương bay tàn lạnh, cóng căn nhà!
Tro cốt hiện ra hàng rào điện tử McNamara
Nhiều vết sẹo bom napalm loang lỗ
Cha cất kín, không cho ai ngưỡng mộ
Luôn nguyện cầu. Chiến tranh chớ đầu thai!
Ở trong bình, còn nguyên vẹn hình hài?
Trận Thành Cổ đất tím bầm máu tứa
Bom đạn trong cha từ nay không đau nữa
Hũ sành kia mang tất cả đi rồi!
Xuống đất sâu ôm đồng đội mà cười
Khoe thành phố nhà chọc trời gió hát
Tàu điện ngầm hú còi vang lòng đất
Ổ chuột xưa nay bỗng hóa thiên đường.
Con nâng niu kỷ vật thuở chiến trường
Đừng đốt. Nguyện cầu cha sống mãi
Đại dịch đến, nhiều tấm lòng đỏ chói
Lòng bao dung, trao nhân nghĩa muôn nhà…
Một Sài Gòn chinh phục bạn gần xa
Chính khách đến, gác nỗi niềm quá khứ
Tay sang tay như chưa hề do dự
Khúc reo vui lấp lánh ánh mắt người.
Cha đừng buồn bình tro cốt mình vơi!
Khi cả nước lấy máu mình chống dịch
Theo chân Bác, Sài Gòn mau về đích
Tro dịch này. Nhân loại chớ đầu thai.
Với đất phương Nam
Mở từng thớ đất phương Nam
Ngời chương báu vật không tan phận đời
Nghĩa nhân kết tủa thành người
Đau thương đem cả vàng mười cho nhau
Thấy ông cha tuốt gươm đao
Máu xương thổn thức đọng vào hương cây
Phương Nam lột nắng bàn tay
Tưới câu vọng cổ đó đây lẫy lừng
Giặc tan sau những khúc rưng
Con đường lành lại trên từng nỗi đau
Nung tan mưa nắng dãi dầu
Dựng phố lộng lẫy, bắc cầu nguy nga
Bừng lên muôn nẻo gần xa
Nụ cười chị Thắng trổ hoa cho đời
Phương xa tỉnh giấc bom rơi
Đến đây ngỏ ý trao lời thảo thơm
Ngẩng cao đầu gác đau thầm
Người muôn phương đến sâu đằm bên nhau
Ở đâu giông bão, nắng nhàu
Phương Nam đến tắt nỗi đau trái mùa
Đất phương Nam biết thêu thùa
Ủ thơm tiếng mõ cửa chùa ban mai
Đất trao dinh lũy hiền tài
Nước trao hòn ngọc, lâu đài phương Đông
Dẫu còn vết rốn bão giông
Phương Nam biết hóa tiên rồng bay lên
Nghĩa nhân sưởi ấm câu thiền
Rạng chương độ thế, đọng thiên sử vàng.
Cảm thức trước lò thiêu
Mình về đây chết lặng trước lò thiêu
Khóc trước đoàn quân một thời đi giữ đất
khóc trước tù nhân Côn Đảo, khóc Biệt động Sài Gòn
sót dưới hầm bí mật
Đến đây, không điếu văn oan nghiệt thét trong lò!
Xứ sở này vàng bạc cũng đem cho
Lấy địa đạo Củ Chi chia nhau phần đánh giặc
Không ai than, chẳng kể mình tóc bạc
Trước mùa Xuân đại thắng máu và hoa.
Chẳng thấy người thân về chịu tang khóc cha
Chỉ thấy ngàn chiến binh trên tuyến đầu chống dịch
Viện dã chiến, người cứu người chật ních
Mọi ngã đường trao sự sống cho nhau.
Đất phương Nam nhân nghĩa ngát trên đầu
Đón bè bạn bốn phương về chung phố
Đại dịch đến, dẫu bơi trong bão tố
Khắp muôn dân chia sẻ trái tim hồng…
Lấp đầm lầy, cất súng, xóa hầm chông
Nhà chọc trời thi nhau cao lộng lẫy
Khu chế xuất nghìn mặt hàng tốt đấy
Bao vinh quang có thật ngỡ là mơ.
Cao tốc xuyên sông, xe lao như thoi đưa
Tân Sơn Nhất nhiều chuyến bay cất cánh
Ngày mai tàu điện ngầm chuyển bánh.
Ca vang lên. Nơi đáng sống là đây.
Cho tôi ôm từng lọn gió đất này
Yêu xứ sở người với người là bạn
Dẫu cay đắng, Sài Gòn không buồn nản
Rũ đau thương. Đứng dậy đón bình yên.
KHALY CHÀM
chỉ có thời gian phủ dụ đau thương
bây giờ là mùa của nhiều nỗi sợ hãi và lo toan
trí tưởng người đời nhìn thấy mù sương phủ trùm đời sống
và nỗi buồn xám xịt trong ngữ điệu như nhiên
nên luôn nghĩ suy về chuyện mưu cầu hạnh phúc ấm no và mặc đẹp…
hôm nay, nỗi đau chẳng dám choàng ôm ngọn lửa
sự tồn tại hòa tan chảy trong ý thức đồng thuận lặng im
tro bụi bay lên ngậm linh hồn quán tưởng những tầng địa ngục
những giọt nước mắt vi âm xoa dịu tiếng khóc bị đóng đinh
thị dân hoài nghi về những cơn mơ thơm mùi thuốc an thần
có thể, người ta không dám nói cười
niềm vui hân hoan nhắm mắt ngủ vùi sâu trong âm u tàn tích
khi lũ vi trùng như thủy tinh sắc nhọn luôn náo nhiệt
tạo mã chương tiêu mục kết hợp nhau
xuyên thủng lồng ngực Sài Gòn nhoài thân lên nhưng không thấy rỉ máu
những con mắt cư dân nhìn sững máu chảy ngược vào tim
hiện thực người thành phố cố nén âm giọng lạnh căm
lặng nghe nhìn tin báo con số linh hồn đi lang thang lạc vào mê cung mùa dịch
luẩn quẩn tôi tìm nhặt nhạnh ý tưởng mờ nhạt của mình
chờ đợi điều gì, tội nghiệp hai hàng cây dọc phố đang cúi đầu rũ lá
hồi tưởng những bạn bè thân quen chỉ nửa mặt người đang gỉ sét
tự nhủ đừng tưởng tượng lũ sát nhân vô hình tiềm ẩn trong quang phổ
phát tán mầm hủy diệt tự biến thiên tạo ma trận kinh hoàng
ngày mai, tất cả cùng những cây đời không cần động lệnh phát ra từ chùm rễ
tự thân nâng hơi thở lên theo từng khoảng khắc bóng nghiêng
kiêu hãnh nhận ra giấc mộng an lành đang trương nở trên vòm lá
tôi chợt biết, trong những thước phim đời thường huyên náo sắc màu
cuối cùng hiện rõ mặt tôi trà trộn cùng với những mặt người trong thành phố tôi yêu
khi sự sống vẫn luôn háo hức quên đi những nỗi muộn phiền.
với ý tưởng hình dung
chuỗi âm chuông rụng. tôi quỳ
mùa này tháng bảy (âm) sao kỳ lạ chưa?
này hồn vía ơi, xin thưa
đau lòng thành phố người thừa bi thương!
cây nghiêng rũ lá bên đường
bóng người gỉ sét phố phường quanh hiu
niềm vui tích lũy chắt chiu
vô hình dịch biến đã thiêu tan rồi
vẫn còn niềm tin đó thôi
chồng ơi, đừng tĩnh tại ngồi lặng thinh
này em, chợt nhớ mẹ mình
chắc mẹ đồng cảm… điêu linh khắp cùng!
thật lòng ý tưởng hình dung
miền Nam Trung Bắc đang cùng cộng sinh
tôi – em bóng tựa vào hình
làm người khát sống thường tình thôi sao
những tâm hồn đẹp thanh cao
cưu mang chia sẻ niềm đau của người
khốn khó rồi cũng phải vơi
vết thương lành lặng ngậm lời tri ân
lương y căng thẳng tinh thần
cứu hơi thở mỏng xa dần cõi mơ
đoạn trường đâu chỉ trong thơ
áo trắng nằm xuống nào ngờ viễn ly
lặng nghe trời đất thầm thì
thêm bông sen trổ nhu mì tỏa hương
trầm thơm nhân ái khôn lường
tôi ơi, nhìn nắng vùng phương Nam hồng!
em ơi, ngày mai bình yên
cảm thức tôi, khi loài người khốn khó bi thương
hẳn thế, nhưng không là từ khốn cùng hay bi thảm
sự kích hoạt từng thời khắc của ngoại vi luôn sinh động
Sài Gòn và cư dân một phức hợp hồn nhiên khởi sinh ước mơ
niềm vui hân hoan bỗng nhiên khánh kiệt không ngờ
ai cũng hiểu, lũ virus vô hình đốt cháy dưỡng khí đất trời ban tặng
chẳng thấy người với người song hành bước đi trên hè phố vắng
có thể, quá khiếp sợ bóng ma rập rờn bay lên từ địa ngục đen
tôi ơi, hãy ký họa những khuôn mặt người phương Nam thân quen
hình dung tiếng thở dài, xin gửi gắm niềm tin vào lòng người khổ nạn
này em, thời gian trôi qua hai ta tự trói chân vào ánh sáng
khi mẹ vẫn điềm nhiên trong khung ngày nhìn nắng bay đó thôi
mẹ nói, phương Nam dù đau thương nhưng không trách cứ đất trời
vì tin có ngọn lửa thiêng bùng lên trong tim những anh hùng xung trận
áo trắng lương y níu giữ từng hơi thở sống còn trước giây phút nguy nan
những vết thương lòng được bao bàn tay nghĩa nhân xoa dịu vỗ an
nên không cần dụ ngôn tâm linh để vượt qua cơn dịch dã cuồng diễn biến
con ơi, có gia đình chỉ nhận hung tin người thân yêu ra đi vĩnh viễn
họ ngậm ngùi nói khẽ lời cảm ơn anh lính trẻ mang hủ tro cốt về đến tận nhà!
một đời mẹ, không có ánh nhìn nào dửng dưng tuy là người xa lạ
mười chín tuổi mẹ cùng cha con dắt dìu nhau về Nam an cư cho đến bây giờ
Sài Gòn là một cái nôi bao dung dỗ dành biết bao mảnh đời cơ nhỡ
nay mẹ gần đất rồi, không có gì để đáp đền chỉ nhủ lòng thầm tạ ơn thôi
các con cháu, hãy bình tâm cùng với thành phố vượt qua tai ương thương đau
đừng vọng ngữ nói Sài Gòn hồi sinh, thì loài người đã tuyệt chủng hết từ khi nào?
nước Việt Nam ta sừng sững bao đời nay thì chuyện cơ cầu chỉ là hoang tưởng!
em ơi, ngày mai bình yên ta hãy về phương Nam thăm bạn bè tứ hướng
cũng lắm nỗi buồn xót đau vì đại dịch… rồi sẽ dần tan theo vòng xoay cuộc đời
Sài Gòn ơi, dù đang bị trọng thương nhưng vẫn hấp thu ánh sáng mặt trời!
lan tỏa tràn đầy, quý tặng người luôn hướng nhìn về tương lai sắc màu rực rỡ
tptayninh 9/2021.
BÙI ĐỨC ÁNH (hưởng ứng cuộc thi)
Khóa cửa nỗi nhớ
Mong rất nhiều vòng tay thơm ấm lạnh
Là mùi người khát khao sống vươn lên
Có những lúc thấy lòng đăng đắng lạ
Buồn rất nhiều bởi buộc phải chia xa
Ngồi nơi ấy và mơ về phương ấy
Biết anh bây giờ có nhớ tới em không
Trong cô đơn bao khắc khoải đợi chờ
Em vẫn mơ về thuở chúng mình chung đôi
Nay khoản cách dài như ngàn thế kỷ
Bởi dịch bệnh tan nát những người thương
Ôi nỗi nhớ giấu trong lòng khóa cửa
Ước một điều thương để nhủ lòng thương
Đẩy thật xa vi rút gây bệnh tật
Gọi những nữ thần mang đến những mầm xanh.
Nghĩa tình đất phương Nam
Thở rất nhẹ trong những ngày giãn cách
Chút nhẹ nhàng cho đời khắc thêm xanh
Thở rất vội trong những lần sợ hãi
Bên tai nghe những tiếng còi cứu thương
Trước sự sống tôi thấy mình mơn mởn
Yêu thêm lần nữa sẽ thêm khát khao hơn
Trước cái chết tôi vẫn tìm mầu nhiệm
Của nụ hôn sau cánh cửa vừa khép
Bởi tôi tin tình yêu là món quà
Của thượng đế trao tặng cho loài người
Trong căn phòng tôi vẫn thường mơ tưởng
Những tuyệt tác trên cơ thể nữ thần
Tôi vẫn tin ở sức mạnh loài người
Bởi lòng nhân và bao trái tim nóng
Chở che nhau qua bao mùa mưa nắng
Lịch sử ghi rồi ,nghĩa tình đất phương nam
Từng cân rau ,từng cân gạo,quả hiền
Tặng hết cho nhau những mầm tin hy vọng
Ôi… quê hương tôi…, ôi đất nước tôi…
Những con người trước cái chết bi ai
Vẫn mỉm cười nói lời thương nhau tha thiết.
Mở cửa đi em
Anh muốn bước vào ngôi nhà em
Có những cánh cửa khép hờ mong đợi
Căn phòng thơm mùi nắng của mái tóc em
Bầu trời không có mưa rơi
Chỉ có nỗi buồn đọng trên đôi mắt long lanh
Sẽ tan nhanh giữa chiều thu sương khói
Nhuốm lửa chưa em
Anh thèm chén cơm nấu lửa rơm thơm phức
Anh nhớ bát canh rau đắng sau hè
Bầy trẻ con vui đùa nô nức
Cuộc sống mình đơn giản thế mà vui
Mở cửa đi em
Mở cửa trái tim
Anh đi vào bằng tình yêu chân thực
Anh bước vào đời em
Như người đàn ông mẫu mực
Yêu Sài Gòn
Anh nhớ tình yêu
Giữa tâm dịch đang giày vò thành phố
Sài Gòn hồn nhiên trong những ngày tỏa nắng
Bỗng phải gồng mình chống dịch corona
Bình tĩnh lên em
Chiến dịch nào rồi cũng có ngày kết thúc
Dẫu hiểm nguy mình không thể ngã gục
Tia nắng an bình đang rạo rực lóe lên
Anh ở Gò Vấp cũng ray rứt ngày đêm
Thương em gái đang một mình gồng gánh
Cơn sốt gạo tiền đến cơn nóng lạnh
Nắng mưa trong lòng chẳng thể than van
Thương quá đi thôi Sài Gòn ơi
Nơi anh đã từng bước vào trái tim em ngày ấy
Mong bình yên mình gặp nhau trở lại
Kỷ niệm đẹp nào cũng sẽ lên ngôi.
VƯƠNG CHI LAN
Nhật ký những ngày giãn cách
Em đã khóc chiều nay
Sài Gòn đau như thân thể em đau
Từng góc phố thân thương
Từng ngả đường tỏa nắng
Những dãy nhà trải dài im vắng
Rợp tán cây buồn râm mát chẳng người qua
Trong khu bệnh viện dã chiến
Có người đi chưa về nhà
Em ngậm ngùi từng buổi mưa
Cứ cúi đầu vì thân rủ lá
Hoa không nở nổi mùa Vu Lan
Áo nhà sư không tươi vàng khói nhang
Em muốn thấy mặt người trước lúc đi xa
Sài Gòn bệnh như em bé ỉu xìu trên vai mẹ
Xót ngõ chân quen chặn lối về
Bác sĩ mệt nhoài nhưng thiên thần vẫn ngủ mê
Tiếng khóc một mình trong góc
Tiếng ai gõ cửa nhà
Shipper buồn khản giọng
Nặng ngàn cân hủ sành
Em đi chợ không đồng trong tuần vắng
Ngôi trường nằm im ắng
Nghe rưng rức cổng ngoài
Sài Gòn đau nhường nhau bình hơi thở
Từng ngóc ngách là tế bào tổn thương
Đau rã rời nhưng vẫn cố mà vươn
Chia đôi hạt muối muỗng đường
Mớ rau nhúm gạo tình thương ùa về
Những bàn tay xiết chặt trước sau hào hiệp
Qua cơn đại dịch ngàn lời cảm ơn!
Sài Gòn 29/7/2021
Sài Gòn
mong gặp lại em
Tôi mong gặp lại em
Sau những mùa giãn cách
Từng chuỗi ngày hiu hắt
Trong cánh cửa cài then
Em ngồi rơi giọt đắng
Trên khuôn mặt lấm lem
Bên hông nhà vừa ngắt
Ống thở một người quen
Sài Gòn… Sài Gòn ơi!
Suốt con đường thẳng tắp
Lặng lẽ chiếc xe qua
Người quen không trở lại
Tiếng nấc bên hông nhà
Thành phố buồn hoang vu
Bữa cơm chiều không cá
Năm hai mốt vào thu
Giữa tâm dịch đuối lả
Sài Gòn thương chi lạ
Trao hạt gạo, mì tôm
Anh em cả thiên hạ
Thơm thảo nhường chén cơm!
Sài Gòn chiều 6/9/2021
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 45)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com