Thơ qua vòng sơ tuyển: Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 47)

722

Ảnh: Internet

 

HƯƠNG THU

Thành phố ngày giãn cách

Thành phố ngủ nhưng trái tim vẫn thức

Mắt đèn soi không thấu phận đời

Những ngọn gió đi hoang đêm hành khất

Thành phố buồn hiu hắt mồ côi.

 

Những linh hồn đứng xếp hàng ngơ ngác

Chờ đến giờ hóa kiếp vẫn còn đau

Lửa đỏ rực thâu đêm, đời vẫn tối

Có ai người đưa tiễn họ về đâu!

 

Những con đường bỗng dài ra hun  hút

Dây giăng buồn cho khoảng cách thêm xa

Những trường học bỗng trở thành bệnh viện

Chợ không người nhớ ồn ả ngày qua!

 

Sau khung cửa cách ly đời rất lạ

Tiếng rao khuya ngày cũ lạc đâu rồi?

Còi cứu thương xé đêm thành từng mảnh

Những phận người mới đó đã xa xôi!

 

Xin cảm ơn những tấm lòng hào sảng

Những con người nhân nghĩa đất Phương Nam

Những bàn tay ghé ôm đời cơ cực

Đã chia cùng những cay đắng gian nan.

 

Thành phố buồn, nước mắt trời hóa đá

Khóc một lần rồi đứng dậy thôi em.

Phía chân trời một ánh hồng le lói

Gởi niềm tin, hy vọng đón ngày lên!

 

 

Khóc một lần thôi

(Tặng nhà thơ T. T. H)

Ừ thôi,  cứ khóc đi em

Cho xô lệch đất, cho mềm tim đau

Cho vơi tang tóc phủ đầu

Cho khô cạn, cho nát nhàu xót xa.

 

Cuộc hồn nhiên đó đã qua

Em chừ góa phụ mắt nhòa rót đêm

Người đi vào cõi êm đềm

Níu tay chỉ chạm hư huyền, nhớ nhau!

 

Tử sinh chỉ một nhịp cầu

Đã như vạn kiếp tím màu tang thương!

Khóc cho toang vỡ đoạn trường

Một lần thôi, lại tiếp đường …đứng lên.

 

Em còn bục giảng, niềm tin

Từng con chữ hóa tim mình, em ơi!

Sài Gòn sẽ hết đau thôi

Như em,

gói lại

khúc đời đắng cay!

 

 

Chúng tôi không đào thoát

Người ta bảo rằng chúng tôi đào thoát,

Không! Chỉ là cuộc trở về nơi mình đã ra đi.

Mảnh đất phương Nam, nắng gió kinh kỳ,

Nơi đã giang rộng vòng tay, tấm lòng hào sảng…

Nơi chúng tôi lặn lội mưu sinh qua từng năm tháng

Đã mang nặng ân tình từ buổi sơ khai.

 

Chúng tôi yêu Sài Gòn như quê hương thứ hai

Dẫu phận nghèo cũng cùng nhau mấy mùa mưa nắng

Sài Gòn đau, nước mắt cạn dòng cay đắng, vẫn chia sẻ ân tình, bát gạo, lưng khoai.

 

Thật đắng lòng khi từng buổi sớm mai,

tiếng xe cứu thương xé còi khắp ngã.

Khu nhà trọ, xóm nghèo, những phận người đói rã,

Bớt gánh nặng cho Sài Gòn, đành nước mắt ra đi…

 

Cuộc trở về đau xót buổi phân ly, con đường cái quan ngút ngàn thăm thẳm

Thương con thơ chiếc khăn choàng không đủ ấm

Mưa nắng đoạn trường đánh cược rủi may!

 

Không! Chúng tôi không đào thoát!

Bởi món nợ ân tình chưa trả được đất Phương Nam!

Chúng tôi ra đi, giữa gió bụi miên man, con đường thiên lý

Quê hương mịt mù tăm cá bóng chim.

Người phương Nam tiễn đưa gói ghém chút tình, trong chai nước, chiếc phong bì, đỡ đần ngày mưa gió.

 

Sài Gòn sau lưng mắt đêm buồn không tiếng thở,

Những con phố lặng thầm ôm từng nỗi đau riêng.

Chúng tôi ra đi, không dám ngoảnh lại nhìn

Lời thầm hẹn giữa bờ môi ngậm đắng, bởi cuộc sinh tồn ai biết được ngày mai!

 

Xin cúi đầu tạ lỗi hôm nay, với Sài Gòn, với đất phương Nam nhân nghĩa

Dẫu không chôn nhau cắt rốn, cũng đã đậm tháng ngày nước mắt, mồ hôi, ngọt bùi, ấm áp.

 

Chúng tôi tin, Sài Gòn sẽ vượt qua bão táp

Sẽ rộn rã phố phường xe cộ ngược xuôi.

Những dòng người trở về – trong đó có chúng tôi, lại lao động, lại chung tay…

Vì một Sài Gòn nhân nghĩa!

YÊN KHANG 

Hãy nhẹ tay thôi

Hãy nhẹ tay thôi
Đừng bắt họ phải thức thêm lần nữa
Cuộc mưu sinh đã đến đoạn cuối rồi
Mắt đã khép mà chưa nguôi trằn trọc
Thương cuộc chiến người thân còn lại phía sau rào. . .

Cuộc chiến mong manh giữa lằn ranh sinh tử
Giữa những sợi dây giăng chấp chới cợt đùa
Họ đã chờ quá lâu để được về nhà
Dẫu chẳng thể về bằng đôi chân được nữa
Hãy lái xe thật êm thật nhẹ!
Cho giấc ngủ thật sâu
Cho những linh hồn vừa khuất
Tan buồn đau vào bóng tối
hân hoan quên khổ ải phận người!

Hãy nhẹ tay thôi!
Để họ không thức giấc
Nỗi lo toan rơi vào đáy vực
Thanh thản buông tay
nhẹ một kiếp người!

 

 

Viết cho đêm không ngủ

Anh bảo:
Khi hai đứa chung một nhà đêm sẽ biến mất
Sao chẳng thể dìu nhau đi qua mùa thu?
Chẳng thể nào ru thành phố ngủ yên
Khi tiếng xe cứu thương cứa vào từng góc phố
Mỗi tiếng hú là cắt bao duyên nợ
Bao cuộc chia ly đẫm nước mắt không lời
Có bao người tìm đường về nhà trong thành phố đêm nay
Con đường quen mà chân không thể bước
Con đường quen mà chân không chạm đất
Âm thanh nào vừa lọt giữa bàn chân
Có quá nhiều nỗi đau
Cứ tưởng khẩu trang che kín hết
Nhưng làm sao che được
Những phận người đau đáu
Những bàn tay dính vôi như một lớp sương mù!

Em chẳng thể nào dối gạt được mùa thu
Làn khói trắng phủ vết thương vào đất
Những vết thương chứa đầy gai sắc
Bữa tiệc còn đẫm máu
Vi rút ngang nhiên chiếm lĩnh địa cầu

 

Trong ý nghĩ mỗi ngày khi nghĩ về tình yêu
Trái tim em đã run lên
đừng tái bản nỗi đau trước ngàn tro bụi
đừng tái bản nỗi đau trước lời nói dối
Cầu Nại Hà gió thổi. . .
Có bao người sẽ mãi không thể về nhà trong thành phố đêm nay!

 

Đám tang qua ngõ

Sáng nay đám tang qua ngõ nhà tôi
Tiếng kèn đồng da diết
Cứa vào phố lời chào tiễn biệt
Bỗng chốc thấy đời như gió
Bỗng chốc thấy đời như mây
Chuyện hợp tan không lời giã biệt
Chưa kịp chờ cái vẫy tay vào ban mai
Bóng tối đã pha vào đêm sự im lặng ngập ngừng
Cho bàn chân bước đi ngần ngại

Bỗng chốc thấy đời vô thường
Chuyện yêu đương dường như sương khói

Khi người nói lời yêu ta
Que diêm cháy hết mình rồi bắt ta đợi chờ trong cay đắng

Đời người được mấy bàn tay đan vào nhau qua hết ga buồn
Hãy sống tốt khi còn có thể yêu thương nhau hơn
Tha thứ hết lỗi lầm
Cho trái tim một góc bình yên!

 

 

NGUYỄN HỒNG LAM (Thơ hưởng ứng cuộc thi)

Phố, tháng Bảy

Đã đành tháng Bảy không dài lắm

Mai nữa là xong ba mốt ngày

Mà sao thương khó nhiều ô quá

Dồn dập đổ dài như bóng cây

 

Nhà cửa chen nhau, sao phố hoang

Bao nhiêu hồi hộp với lo toan

Vẫn không vỡ được đêm im phắc

Con trẻ giật mình – còi cứu thương

 

Đường rộng thênh thênh, ngõ chật dây

Con vàng con vện lẩn quanh đây

Cả đêm hồi hộp chờ lá rớt

Vờ tiếng người qua để sủa bầy.

 

Lầm lũi đoàn người về cố xứ

Nỗi niềm cơm áo nặng vòng xe

Lòng quay như thể bàn chân mỏi

Đã bước đi là chẳng trở về

 

Về quê, nào phải là ra trận

Mà bánh xe quay trước mặt trời

Phố cứ giả vờ không tiễn biệt

Sao ngã tư vàng lá lén rơi?

 

Nghe tiếng thở dài người cuối phố

Lạ quen chung một nỗi lo sầu.

Mớ rau, ổ trứng đưa nhau vội

Buồn kín khẩu trang, mặt thấy đâu

 

Ừ thêm mai nữa là tháng Tám

Tắt đèn cửa sổ ngó mưa bay

Hẻm vắng bất đồ lòe đom đóm

Có lẽ từ quê lạc chốn này…

 

Nửa đời hát mãi thân lưu khách

Quán trọ nhìn ra phố nửa vời

Tháng Bảy phố buồn trong cơn ốm

Mới hiểu lòng mình quê ở đây!
 30-7-2021

 

LẠI VĂN LONG

Em hỏi ta…

Ta đón đưa em suốt thời trai trẻ

Nghe “mòn tai” em thỏ thẻ: “Anh ơi….!”

Mau đi theo em lên đỉnh tuyệt vời

Em lấy rẻ, lại chiều anh vui vẻ…”

*

Lời mời của em đã chai âm sắc

Những đêm Sài Gòn lắc rắc mưa bay

Nhiều khách nhìn em ái ngại lắm thay

Cánh bướm tả tơi, sầu rơi váy áo…

*

Ba mươi năm rồi ta vẫn chở em

Cứ lượn lờ phố đèn mờ đêm lặng

Em trẻ mãi với danh xưng được “tặng”

“Gái đứng đường” – Ôi thương “kiếp trăng hoa”!

*

Mấy tháng nay Sài Gòn bị dịch vây

Phố với phường cùng giăng dây chia cắt

Cả triệu gia đình thất nghiệp lay lắt

Em hết ra đường, hai đứa mất… “lương”

*

Ta chạy “ship” suốt những ngày phong tỏa

Có chút tiền, lon gạo, mấy bó rau

Ta lo em đau, em rầu, em đói

Nên gói chút tình chia sẻ đến em

*

Ta tìm mãi chưa ra mùi son phấn

Góc tối bồi hồi chẳng thấy em đâu

Em về quê hay vẫn trọ hẻm sâu

Nơi ta đón em dãi dầu sương gió?

*

Ta mừng em được phường lo “vượt khó”

Được chích ngừa, trợ cấp, nhập tạm cư

Được đối xử như người “không quá khứ”

Được nở nụ cười thoải mái, tự do…

*

Em hỏi ta: “Sài Gòn sao tốt quá

Thương cả mảnh đời lầm lỗi, nổi trôi…”

 

NGUYÊN HẬU

Lời hẹn hò với phố

Mình gác lại hẹn hò sau mấy đợt giăng dây

Tự cách ly mình trong nỗi nhớ

Góc phố cứ xanh hàng chò nâu muôn thuở

Rõ cả thanh âm lá rớt xuống chiều

 

Đường sách sáng nay vắng lặng đìu hiu

Thôi nhé anh!

sau ô cửa mình kể cho nhau nghe về chuyện tình nàng Megie xinh đẹp

Nghĩ về đàn bồ câu bên tháp chuông buổi sớm

Nhẩn nha uống giọt kinh cầu.

 

Hẹn chợ Bến Thành, hẹn hun hút hẻm sâu

Nhặt tiếng rao của những ngày phố đông rớt lại

Mảnh đất phồn hoa neo những phận người mưu sinh sớm tối

Sáng nay tĩnh lặng đến vô cùng.

 

Anh cứ nghĩ rằng phố ngủ sớm thôi

Mùa sẽ qua nhanh!

mình hẹn những ban mai thơm bên ly café sánh đầy bọt nước

Phố như xưa rót đầy những thanh âm mất- còn- thua- được

Dẫu tự phía nào phố vẫn rộn trong tim.

Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 46)

Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com