Ảnh: Internet
TRẦN TRÍ THÔNG
Cảm nhận trong vùng dịch
Dịch dã bùng loang thật khốc liệt bất ngờ
Không như chiến tranh có bom rơi đạn nổ
Cả nước ra quân toàn dân thành chiến sĩ
Mỗi cộng đồng dân cư là một pháo đài.
Niềm tin muôn đời và tình yêu hôm nay
Như nhắc nhủ ta thành phố ngày chống dịch
Đau xé quặn lòng xem bộ phim “Ranh giới”
Khoảng cách mất – còn như tơ sợi mỏng manh.
Virus âm thầm gieo tai họa khắp nơi
Xâm nhập lây lan chiếm đoạt từng hơi thở
Chúng ta bàng hoàng khi tiếng ai hoảng sợ
Khoảnh khắc thôi: dịch cướp một mạng người
Hơi thở cuối cùng mẹ nhường đấy con ơi!
Con khóc chào đời mẹ lìa xa hạnh phúc…
Những cánh ảo blu đẫm mồ hôi phòng mổ
Sau chiếc khẩu trang không có những nụ cười.
Mỗi ngày mỗi ngày như chậm lại ngừng trôi
Thành phố gồng mình để triệu người được thở
Đoàn tình nguyện viên từ mọi miền Tổ Quốc
Tụ họp về đây bên thành phố yên lòng.
Chia sẻ suất cơm, bát gạo, chỗ nằm…
Vạn tấm lòng vàng của người thành phố
Bao chiến sĩ dám xả thân lặng lẽ
Có những người nhập cuộc… Đã hy sinh.
Thành phố thân yêu – Thành phố của nghĩa tình
Qua mất mát thương đau sẽ tới ngày hạnh phúc
Xin cảm ơn những người đang xông pha tuyến trước
Để mỗi mai thành phố mãi thanh bình.
Thành phố chờ anh
Anh có về thành phố với em không?
Xa mấy năm rồi mình không gặp mặt
Nỗi nhớ anh muốn cháy vào cả máy
Điện thoại ngập ngừng nghe tiếng chuông reo.
Một cuộc chia tay đâu phải tại chúng mình
Em vội lắm đêm nay vào tâm dịch
Vì đồng bào nên thời gian với em là khái niệm
Cứ trách thôi anh, đừng để dạ giâm hờn.
Biến thế delta như cơn bão khó lường
Chúng xâm nhập cả ước mơ và khát vọng
Đêm trắng đêm chúng em làm xét nghiệm
Dằng dặc nhớ anh mà quên cả chính mình.
Thanh xuân này em dành để yêu anh
Yêu thành phố ngày đêm lo chống dịch
Chỉ thương anh ngoài trùng khơi xa tít
Lắng tiếng sóng xa để nhận diện bạn – thù.
Đất nước bao lần trước thử thách gian nguy
Anh ở tuyến đầu em hậu phương giữ lửa
Cuộc sống bình yên ta phải lo gìn giữ
Hạnh phúc trao đi ai đòi lại bao giờ!
Thành phố thân thương, đường gần lắm dễ về
Xong nhiệm vụ mình hẹn nhau anh nhé
Biển đảo – đất liền đêm đêm thao thức
Nỗi nhớ mong nhờ con sóng bắc cầu.
Thành phố hòa bình
Ta có thể nghe tiếng đạn bom rơi
Và đâu đó cuộc tương tàn đau khổ
Cái chết bổ nháo từ rây cao trút xuống
Làn khói da cam hủy diệt ở trên đầu
Cuộc chiến trường kỳ đã kết thúc từ lâu
Đại thắng Mùa xuân – một nhà thống nhất
Hai tiếng Việt Nam trở thành biểu tượng
Của khát vọng Tự do yêu chuộng Hòa bình.
Bất ngờ một ngày cả nhân loại rung rinh
Thành phố phố bàng hoàng trước nguy cơ dịch bệnh
Hàng trăm ngàn người là F0 dương tính
Cái chết hiện hình như thảm họa bom A.
Thế giới hẹp dần từng biên giới quốc gia
Cuộc sống chậm theo cách ly chống dịch
Khoa học tối ưu trên đường đua tới đích
Virur nCovi thách thức cả loài người.
Hơn trăm ngày thành phố của chúng ta
Sinh mạng con người tính bằng hơi thở
Nước mắt lăn dài theo cơn suy hô hấp
Người hạnh phúc trở về, người lặng lẽ hóa thân…
Thành phố Hồ Chí Minh – thành phố của hòa bình
Chấp nhận cách ly kiên cường chống dịch
Khúc hát hành quân: Vì miền Nam ruột thịt
Khí thế hào hùng như lửa cháy trong tim.
Nhiều bạn bè xa gọi thành phố : Ân nhân
Cứu họ tận tình vượt qua ca dương tính
Họ hân hoan nhận gói quà ơn nghĩa
Thành phố nghĩa tình họ coi tựa quê hương.
TRẦN PHƯƠNG (Hà Nội)
Sài Gòn yêu ơi…
Những cơn mưa bất chợt
tất cả
cười
Cái bóng tròn vo không nghiêng ngả phía nào
đưa tôi vào
đất lạ
Đất ở đây,
Dân ưa trồng mỗi cây cảnh, chẳng một cọng rau và hoa
Tôi tẽn tò… nhớ đất trồng hoa…
Ở lâu rồi thành quen,
Ai cũng thương yêu nhau hết thảy, chỉ biết cho chẳng nhớ
giận hờn…
Gió,
Nơi đây rất lạ
Đổi tính người ở các miền quê xa tới, rất mau
Đất,
Sài Gòn nơi đẻ ra:
Tự do!
Nói,
tôi thèm
muốn hét lên… muốn hét lên… hét nữa…
Nửa đời
Sống đất thành đô
Tôi muốn con tôi nối tiếp…
Vẫn bầu trời xưa, sau cơn mưa nặng hạt
xanh biếc xanh
như mơ
Vẫn nắng rọi bóng ai cả buổi tròn vo
hiên ngang
tỏ
Vẫn những đêm trăng
Chú Cuội và chị Hằng giằng co đến tận khi ông trời cau có,
cười
Sài Gòn
Nơi gốc đẻ nếp sống tự do – Khát vọng nhân gian!
Tôi yêu tự khi nào không rõ
Sài Gòn ơi,
Tự do
Yêu!
Hà Nội – Tháng Tám – 2021
NGUYỄN VĂN MINH (Hà Nội)
Đừng khóc thương
Đừng khóc thương chim trời ướt cánh
Mưa phũ phàng tạm lánh đi thôi
Đến sớm mai lấp ló mặt trời
Lại chao lượn líu lô gọi bạn.
Đừng khóc thương em trong hoạn nạn
Cả Sài Gòn vẫn lặng vì đau
Dịch hoành hành ca nhiễm tăng mau
Những chiến sỹ tuyến đầu thức trắng…
Đừng khóc thương phố phường hoang vắng
Cứ ở yên chiến thắng sẽ về
Rồi trẻ, già, trai, gái hả hê
Cùng hát vang bài ca xây dựng.
Đừng khóc thương những ngày chịu đựng
Thuyền ra khơi phải hứng bão giông
Khi đêm tàn sẽ hửng trời đông
Sưởi ấm những mảnh đời héo hắt
Đừng khóc thương để dành nước mắt
Mừng cho ngày đất nước an bình
Như chúng mình từng trước bình minh
Giọt lệ tím mối tình thề hẹn.
Khúc ru mùa dịch
Cái ngủ mày ngủ bà thương
Cô vít ập đến chim muông về trời
Cổng trường ve khóc tả tơi
Bà yêu cháu ấp cả trời ước mơ.
Đang vui giã hội sững sờ
Phố phường như lớp khói mờ giữa trưa
Lìa đời chẳng mấy người đưa
Xe hoa buồn nỗi lưa thưa vài nhành.
À ơi chim chửa chuyền cành
Đã phải xa mẹ để dành nhớ thương
Mong rằm đến để lành gương
Cho con cô vít hết đường mon men.
Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Để mẹ vững trí lo toan “việc đồng”
Chim trời ai dễ đếm lông
Cứu người ai nỡ kể công đêm ngày.
Cái ngủ mày ngủ cho say
Mong cho bố mãi vững tay tuyến đầu
Biên thùy món nợ còn đau
Không cho dịch đến nối nhau hại người.
Cả đời đi ngược về xuôi
Đêm nay bà ngắm cháu cười trong mơ
Môi hồng, răng trắng, tóc tơ
Đã nghe dìu dịu phải mơ đâu nào.
HƯƠNG THẢO NGUYÊN (Hải Phòng)
Chuyện Sài Gòn
Giữa Sài Gòn một buổi chiều tối
Trời đang mưa, đẫm ướt con đường
Chiếc tải nhỏ bon bon thẳng lối
Trên thùng xe mấy bạn gái dễ thương.
Hẳn các bạn là những người tình nguyện
Ở ngoài Bắc vào giúp bà con
Chiếc băng rôn thay ô che tạm
Từng giọt mưa ướt khuôn mặt căng tròn.
Phía đằng sau, một xe bám sát
Giọng Sài Gòn xa xót thốt lên:
Trời, sao mà trông thấy thương quá
Ướt mất rồi. Chắc lạnh lắm mấy em!
Xe vẫn theo, lời gửi qua mưa gió
Bao thân thương nối quãng đường dài
Tiếng mưa bay chẳng át lời nghe rõ
– Bạn ở đâu? – Dạ, chúng em Bạch Mai!
– Cảm ơn nhiều, các bạn đã vô đây
Dừng xe lại, tụi mình gửi hộp bánh!
Trong đêm tối, cơn mưa chưa chịu tạnh
Chỉ những nụ cười lấp lánh trong mưa.
Rồi chia tay, lại mỗi xe một hướng
Những bàn tay vẫy chào bai bai
Còn với theo: – Các bạn trường nào vậy?
– Chúng em Y Cao đẳng Bạch Mai!
Lời thân thương cứ bay theo mãi
Vấn vít trong mưa tối Sài Gòn
Dù vô tình trên đường chợt gặp
Trong đại dịch, thấy gần nhau hơn.
Sài Gòn trong đại dịch
Sài Gòn
Ngày Covid thứ bao nhiêu?
Bầu trời vẫn xanh và mây vẫn trắng
Hàng me đứng trầm tư, im lặng
Dây chăng ngang trước hẻm nhà ai.
Sài Gòn
Vì Covid, bữa nay buổi sớm mai
Bầy em nhỏ chẳng được vui đến lớp
Những con đường cũng thèm chân bước
Ngày khai trường tiếng trống phải online.
Sài Gòn
Bao lâu rồi không một tà áo dài
Chỉ thấy bóng áo xanh tình nguyện
Bộ đội, công an, chung trận tuyến
Bên ngành Y, chống kẻ thù vô hình.
Khi đại dịch tràn vào thành phố mình
Cuộc sống bỗng đổi thay tất cả
Chỉ cơn mưa vẫn trên từng cánh lá
Cho tươi xanh mãi một màu xanh.
Rồi sớm thôi, cuộc sống sẽ yên lành
Công viên Đầm Sen lại đông như trước
Chợ Bến Thành lại vui chân bước
Sài Gòn mình sẽ nhộn nhịp hơn xưa.
Anh lại cùng em trong những đón đưa
Phút tâm tình trong mỗi lần hò hẹn
Ta cùng nhau kể lại câu chuyện
Sài Gòn mình ngày chống dịch Covy…
THẢO NGUYÊN (Quảng Nam)
Nhịp điệu Sài Gòn
Những con tàu khát sóng biển khơi
Những hải cảng dạn dày vạm vỡ
Nhịp sống cuộn trào phát sáng
Tôi mơ màng bên nếp phố uyên nguyên
Sài Gòn
Máu thấm mồ hôi
Xanh màu xứ sở
Én vẽ ánh ngày
Làn hương bên trời đánh thức tiềm năng
Những anh hùng tạc khắc nhân tâm
Máu lịch sử dội về
Hồng trái tim ta
Xin cảm ơn đời phút giây hạnh phúc
Xin cảm ơn Người dâng những triều hoa
Một thành phố trầm tích nghĩa nhân
Một thành phố tầng tầng hào phóng…
Đi giữa đất lành ngan ngát Viễn Đông
Mênh mang sóng ngời tình ca vọng cổ
Tôi tìm về Gia Định thuở mắt em xưa
Tôi tìm về những bình minh sầm uất
Về hoài niệm tiếng còi tàu đưa tiễn
Về Đức Bà lắng tiếng chuông thiêng
Bao miền yêu dấu…
Những ý tưởng vận hành mặt trời
Những dự định mầm đêm trổ nhánh
Những nhịp điệu trên đường ngưỡng vọng
Sài Gòn
Sài Gòn rộn rịp cánh chim bay.
Lời tro cốt
Lắng nghe thời sự nói gì
Quê hương dịch dã lầm lì đi qua
Gieo tang tóc đến muôn nhà
Đắng lòng một thuở cang qua đã từng
Đường về quê mẹ rưng rưng
Bủa vây nhiễm khí cung đường chênh chao
Ẩn trong nắng cấu mưa cào
Đời bao biến thể tôi nào có hay
Trải qua trở bệnh những ngày
Trải qua bao cuộc ân dày nghĩa nhân
Chén cơm viên thuốc ân cần
Nhưng rồi từ giã cõi trần – tôi đi
Chấp tay lạy đấng Từ Bi
Cuộc người tử biệt sinh ly… chuyến đò
Dẫu là còn… đã cốt tro
Vẫn đầy ân sủng đời cho khá nhiều
Chín tầng sương khói phiêu phiêu
Tình mãi vẫn thắm nhiễu điều giá gương.
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 50)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com