Ảnh: Internet
CHU THỊ LINH QUANG (Hà Nội)
Đồng hành
Đường phố vắng bốn bề im tiếng súng
Không tiếng hô nhằm thẳng quân thù
Không mục tiêu, không cự ly, tầm ngắm
Kẻ thù vô hình ở khắp mọi nơi…
Không thể được em ơi!
Không thể được!
Quá khứ dồn toa đi về phía trước
Hiện tại kiên trung bền bỉ đồng hành
Âm thầm ngày đêm những thiên thần áo trắng
Giành giật nụ cười gieo hạt gọi vùng xanh!
“Đâu yên đó!” khiến kẻ thù ngơ ngác
Tất cả lại hồi sinh từ sự lụi tàn
Vượt lên đau thương những cánh chim thiện nguyện
Kết nối trăm miền thành thị – nông thôn
“Đâu yên đó!” mặc kẻ thù ngơ ngác
Những chuyến xe, chợ tạm: không đồng
Những núi gạo, núi rau tỏa đi muôn ngả
Lửa tình yêu soi sáng những cung đường
Gần nhau lắm chấp nhận xa vạn dặm
Nụ hôn gió thổi qua ngàn mất mát
Những ánh mắt, môi cười truyền nụ biếc mầm xuân
Vang tiếng hát trẻ thơ thánh thót trong ngần
Từ những lớp học không khoảng cách!
Đất rừng phương nam hiên ngang bất khuất!
Thành phố mang tên Người sức mạnh của ngàn năm!
Tàu lạ ngoài kia vẫn ngày đêm rình dập,
Bóng tháp rùa ngời sáng lung linh…
Áo trắng, ao xanh, ao vàng muôn sắc áo
Đồng sức đông lòng hội tụ: Niềm tin!
Qua khứ đang dồn toa cùng ta đi về phía trước
Lửa tháp rùa bật sáng triệu con tim!
Sơn Tây, ngày 05/9/2021
NGUYỄN ĐỨC MINH (Ninh Thuận)
Bái lạy từ xa
Những bái lạy từ xa
Bái nào là lạy cha
Bái nào là lạy mẹ
Những ngôi nhà không còn chủ, lấy ai lạy ai
Có cơn khóc nghẹn sớm mai
Có cơn khóc nghẹn chập tối
Có bao người chưa kịp khóc mà đang bối rối
Chờ nhận tro hài
Chống dịch ròng rã những ngày dài
Sài Gòn ôm niềm đau
Những bàn tay giữ khoảng cách với bàn tay
Chỉ đành gửi yêu thương qua ánh mắt
Cơn đau thấm vào từng ngõ ngách
Cơn dịch đang thanh lọc Sài Gòn
Giàu hay nghèo đều vô nghĩa
Trước cuộc đời dại ngây.
Bác sỹ bệnh viện Hùng Vương
Cứu lại nụ hoa vừa chớm
Đưa tay vớt lấy nụ cười
Ấm lòng Sài Gòn chống dịch
Bùi ngùi xen những vui tươi
Những tiếng bíp bíp đêm
Phải dằn lòng mà bước thêm vội vã
Máy trợ thở, bình ô xy, những câu thoại vô ngã
Cứu được một con tim
Cũng có khi chẳng cứu được một con tim
Có khi chỉ cứu được người mẹ
Đành bỏ đi những chưa tròn ngày tháng
Những tháng ngày đau
Những tháng ngày Sài Gòn ốm đau
Nơi đầu chiến tuyến
Họ gạt quên mệt mỏi
Cho tròn trước sau.
DƯƠNG XUÂN ĐỊNH
Sài Gòn mùa gió nổi
Bằng những giới hạn của mình
Cả thành phố kết đoàn chống dịch
Con virus SARS CoV.2 bé nhỏ
Lại trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi
Đè nặng lên số phận của con người
Vẽ lên chân dung khắc khoải
Đại dịch bùng lên khuôn mặt dị kỳ
Với bao niềm thương cảm
Vào từng tia hy vọng
Mỗi ngày qua…
Hương thời gian thắm đượm xót xa
Trong những con số thống kê nghiệt ngã
Số người tử vong chẳng thấy mặt người thân, chẳng ai đưa tiễn
Những bệnh viện dã chiến, trung tâm hồi sức được thiết lập nhanh
Từng liều vaccine tiêm chủng kịp thời
Từng liều thuốc, EZMO, máy thở
Giành giật sự sống trở về với cõi nhân sinh
Rồi một ngày bệnh dịch đau thương
Bóng ma ấy trở nên quen thuộc
Như căn bệnh cảm cúm thông thường
Người người nói tiếng yêu thương
Tình người gắn bó
Nhớ mãi hôm nay, thành phố mùa nổi gió
Sức đề kháng muôn đời…
Mãi mãi lên ngôi.
Hướng đến ngày mai
Nỗi đau này không thể gọi tên
Sự hoang vắng bao ngõ đường, phố, chợ
Những giãn cách làm con người khiếp sợ
Tiếng còi xe cảnh báo số phận người
Trên đường vào khu bệnh viện ngược xuôi
Y, bác sĩ không ngừng tay, ngơi nghỉ
Đồ bảo hộ suốt một ngày âm ỉ
Mặt nạ che giọt bắn vô tình
Đâu là nguồn sống giữa điêu linh
Bóp bóng, oxy, ezmo đấu tranh thần chết
Trước những ca tưởng như chấm hết
Vẫn kiên gan giành sự sống cho đời
Hỡi những người con ưu tú khắp nơi
Đã giã biệt người thân yêu ở lại
Vì hai chữ đồng bào, dẫu nhiều khắc khoải
Vì tình người thành phố thuỷ chung
Hành quân xa đến ngõ hẻm, hang cùng
Chiếc xe thồ những túi nhỏ an sinh
Từng căn hộ ấm bàn tay người lính
Giúp bao nhiêu cảnh ngộ lúc ngặt nghèo
Toàn dân một lòng, một dạ hướng theo
Ở tại chỗ không ra ngoài vô cớ
Mặt trận kia quanh vùng ta ở
Không tiếng súng, kẻ thù đang dấu mặt
Đội quân ta vẫn đêm ngày bất khuất
Vaccin tiêm, thuốc điều trị kịp thời
Tin tưởng mai này thắng lợi an vui
Trong vinh quang mừng mừng tủi tủi
Mới biết được cuộc sống sao ngắn ngủi
Quí yêu thay hạnh phúc của muôn người.
Cùng em
(Tặng BS. Hà, đoàn Hải Phòng)
Em tôi, cô gái vùng đất cảng
Giã từ con nhỏ, mái gia đình
Tiếng của quê hương đang vẫy gọi
Bao người khắc khoải giữa điêu linh
Va li nhỏ bé đem theo đó
Thêm chút hành trang của núi Đèo
Của Bạch Đằng giang đang dậy sóng
Của làng Phi Liệt ngóng trông theo
Lời thề Hyporate em luôn nhớ
Tất cả vì người bệnh yêu thương
Em đi chiến đấu cơn đại dịch
Giành từng mạng sống cõi đoạn trường
Thành phố nghĩa tình trong gian khó
Biết nói cùng em, biết nói gì!
Biết được em vào chia hoạn nạn
Lòng buồn như buổi ấy, chia ly
Thôi, em dũng cảm như em đã
Chiến trường em chọn, phải xông pha
Có cô bác sĩ thân tâm đẹp
Nụ cười luôn điểm lúc lên ca
Bình minh sẽ đến như thường định
Thành phố thân yêu sẽ vượt qua
Thành phố của anh, của chúng ta
Hân hoan nghênh đón nắng xuân về
Bao nhiêu nhà máy vào sản xuất
Rộn rã phi trường lẫn bến xe
Ngày mai, em sẽ vào thành phố
Chạnh nhớ hôm nay, bao phận người…
Anh sẽ đưa em đi khắp ngõ
Nhắc chuyện ngày qua để ngậm ngùi.
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 53)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com