Ảnh: Internet
Nguyễn Đông Nhật
Lời biết ơn thầm
Chú Tư vê điếu thuốc
Pháo địch bắn vu vơ
Chiều Tân Uyên năm ấy
Khói đốt đồng cay cay.
Đặt ống trúm (1), cắm câu
Cho cái ăn tụi nhỏ
Đứa lên R, vô khẩu (2)
Thăm chú, ghé lai rai.
Mấy năm bị khai trừ (3)
Buồn; nhưng mà bám trụ
Cách mạng trong lòng chú
Là bà con – ruộng vườn.
*
Túi rau củ mùa dịch
Gửi từ miền quê xa
Trên trái dưa, trái cà
Không ghi tên tác giả
Làm nên sự sống này
Những bàn tay chai sạm
Thầm lặng họ cuốc cày
Ruộng vườn là cách mạng
*
Nhìn cây ATM (4)
Nhớ ống trúm năm nào
Ơi trái bí trái bầu
Ơi những chú Tư ơi.
TRẦN NGỌC HÒA (Kiên Giang)
Rót tràn tình ta cụng với phương Nam
Xin lỗi mẹ cha, con đã đùm đèo bao nỗi lo về cố xứ
Lỗi người đang quê mà lòng còn ở Sài Gòn
Đau một lời tháo chạy
Đường hồi hương mưa gió biết đánh đòn.
Trước vồng khoai, cánh đồng con cúi đầu tạ ơn
Đã mở lòng đón đứa xa quê về mà đùm, địu
Mười tám năm con được gió lào vuốt lưng thổi lớn
Thì cũng gần hai mươi năm, lòng được nam non phả lọn nồng nàn.
Chuyện kể rằng, có một thành phố phương Nam
Tứ xứ đẩu đâu, hễ đến là nạp thâu, hèn sang không phân biệt
Ngày con đến hành trang lép kẹp
Thành phố đã mở lòng, ôm vào để mà thương.
Nước mắt này đang chảy dòng nhớ phương Nam
Tình người nêm trong mâm cơm hai ngàn thơm thảo
Trong mớ cá mớ rau, trong cây ATM gạo
Trong ổ bánh mì chan, chan tình nghĩa ngọt lừ.
Chỉ là tạm xa thôi, xin đừng bảo là cuộc này trốn chạy
Covid dễ lan lây, mà nước mắt cũng dễ lây lan
Người đã hồi hương mà nợ ân tình còn mắc
Hết dịch về, rót tràn tình ta cụng với phương Nam.
Mắt thương ai mà mắt ướt mèm
Ngoại đã lại sức rồi, sau một chặng dài sắp hơi tàn lực kiệt
Xung quanh không bóng người thân
Chỉ có tiếng bíp bíp của máy thở, và tiếng ho sặc sụa
Tiếng xe cứu thương hụ còi, tiếng hối hả bước chân.
Ngoại đã lại sức rồi, còn lương y thì kiệt sức
Bóng chiếc lưng sụm xuống trong lòng đêm
Bữa cơm của thiên thần tô canh có sóng
Mắt thương ai mà mắt ướt mèm.
Ngày hết dịch thật lòng ngoại muốn
Được một lần ôm hôn những chiếc lưng
Ơi những chiến binh cảm tử
Lặng thầm đổi cuộc hồi sinh.
Về mắc võng nằm ngắm bút tràm thư pháp
Chuyện chiến sĩ ta tiêu diệt vũ khí vô hình
Kể rừng nghe cuộc chiến không bom cày pháo nã
Mà khốc liệt chẳng thua gì, ngày quân thù nhổ cỏ U Minh.
Nhân nghĩa phương Nam luôn tràn vựa
Lửa đã quẹt đâu mà thuốc cứ rê môi, bập bập hoài vậy tía?
Là thương thằng Hai nhớ con trưa trật tạt dìa
Cha bận bảo hộ xanh, lẫn cây xanh, con ngó khó
Cháu nội than hoài, mé lùm xoài, thấy mỗi đôi mắt chớp lia.
Cứ bập cứ rê mà lửa chưa quẹt kìa, ơi tía
Là sợ khói giăng dây phong toả những con đường
Ủa! mà quê giãn cách nhưng lòng người đâu giãn cách
Mơi ai chở chuyến không đồng, cho tía hùn mấy mớ thương.
Tương ái tương thân lòng ai cũng vựa
Hoạn nạn xúc ra nghĩa cử đủ sắc màu
Hủng hỉnh, lóc, trê, chia người một mớ
Chỉ rổ tập tàng cũng đủ ngọt lòng nhau.
Đã bom xới đạn cày nào có ngán ai đâu
Từng rê đời sạch trong trước bão dông lốc giật
Từng da thịt này đây vết thù găm, bập
Mà nghe tiếng Saxophone giữa tâm dịch mắt ướt mèm.
Thành phố đang mang tên của Bác
Khí phách niềm tin toả ngút trời
Nhân nghĩa phương Nam luôn tràn vựa
Chia hoài sớt mãi cũng chẳng vơi.
Bập bập rê rê phía những chiến binh thầm lặng
Rê theo chuyến hồi hương, chuyến bầu bí thương cùng
Rê theo câu hỏi “F0 là gì vậy bác sĩ ?
Mà cha hổng được đến gần, mẹ hổng được ôm hôn.
Tía bỏ thuốc lâu rồi không cần quẹt lửa đâu con
Chỉ bập bập, rê rê, ngày nội con về với đất
Ngày ca nhiễm tăng nhiều, lòng tía nóng hơn lửa quẹt
Chẳng dám quẹt mồi, mà cảm xúc vẫn hụp trồi theo con số F0.
KHANG QUỐC NGỌC
Tôi đã gặp ông nội trong khu cách li
Tối qua trong khu cách li
Tôi nằm mơ mình đã gặp ông nội
Khi dịch bệnh chưa bùng lên quăng quật
Tôi có nghe ba tôi nhắc Nội vài lần
Trước kia Nội tôi là trung đoàn trưởng một trung đoàn anh hùng
Ba tôi vướng bệnh
Hiện đang là F0 của một bệnh viện
Hằng đêm tôi chỉ còn biết cầu nguyện
Cho tất thảy mọi người như Ba!
Trong giấc mơ chập chờn
Tôi thấy ông nội quắc mắt nhìn vô mênh mông
– Má nó!
Rồi Nội rưng rưng!
Ông nhìn tôi trìu mến
– Con không sao đâu!
– Nhưng ba mày thì… không thể!
Nội ngó tôi lắc đầu
Tôi òa khóc trong lời nguyện cầu
Tỉnh dậy nước mắt đẫm giấc mơ…
Ba ngày sau tôi nhận tin ba mất
Khi tôi chưa hết thời hạn li cách
Tôi ngồi im đau đớn tột cùng
Và ông nội tôi lại đến…
– Con không sao đâu!
Kể từ đêm ấy trong khu cách li
Đêm nào tôi cũng được gặp ông nội
Ông đến đứng cạnh giường nhìn tôi độ lượng
– Con không sao đâu nhưng phải cố lên!
Trong khi những thiên thần áo trắng
Giúp tôi bay lên những khoảng không đầy nắng!
Tp .HCM 7/2021
Một bữa theo em làm từ thiện
(Tặng KMV)
Năm ấy theo em về Thành phố
Bập bõm chen chân với phố phường
Đâu cũng ồn ào đâu cũng lạ
Quê nhà ta vẫn máng sau lưng
Rồi bỗng Sài Gòn vô giãn cách
Em ở công ty ta ở nhà
Em sợ cha con ta đứt bữa
Ngày nào cũng nhắc nhận đồ nha!
Em lại đi lo cho bà con
Những nơi li cách của công nhân
Làm sao giao đến tay họ được
Chút củ quả tươi mớ rau cần?
Nhớ bữa theo em làm từ thiện
Cô bác xếp hàng đợi gọi tên
Lần lượt trao quà cho đến lúc
Một bà không có chửi um lên
Khổ nhất cô em cho để nhờ
Tạm chỗ tập kết gạo và quà
Cũng bị bà kia cho ăn chửi
Không giận chỉ thấy em xót xa…
Phải chi mình có được nhiều hơn
Thì sẽ mua thêm cho bà con
Người ta khổ quá nên thường quẫn
Xin bỏ qua cho chớ giận hờn!
Bây giờ im vắng tràn lan cả
Sài Gòn dịch bệnh cách li không
Bao giờ em gọi ta mở cửa
Để gió chung cư khỏi phập phồng!?
Tp. HCM 7/2021
Cuộc chia tay nén vô mình tiếng nấc
Thế là mọi người đã lên xe về quê
Bạn tôi cố ôm Sài Gòn được thêm vài hôm nữa
Một cuộc chia tay mà chúng tôi không bao giờ ngờ tới
Gần mười năm bạn tôi sống êm ái với Sài Gòn
Cuộc chia tay nén vô mình tiếng nấc
Chợt Sài Gòn hét lên buôn buốt tiếng còi tàu
Những cái chớp mắt cố xua đi một chiều nghiêng ngả nắng
Bạn tôi ngồi khoang tàu hay trên những vời vợi chênh chao!
Chưa bao giờ Sài Gòn biết cô đơn
Sài Gòn hôm nay chỉ lặng im không nói
Cao ốc ghim vô lòng trời như những con ốc vít
Cố giữ lấy vài bước chân cố giữ lấy dăm ánh nhìn
Bạn tôi về quê thật rồi
Sài Gòn trở về ngồi lại chỗ của mình
Sài Gòn lặng im quay nhìn vô khoảng trống
Và miên man nghĩ về bạn tôi trên toa tàu kia đang một mình mang nỗi người dằng dặc…!
Tp. HCM 02/8/2021
NGUYỄN TRẦN THANH TRÚC
Sống
Trên ban công, tôi lặng đi
Nhìn phố đông trước 0 giờ giãn cách.
Tiếng còi xe, len lẻn vang
Phố sáng lên từ phía đèn vàng hàng rau củ
Tôi thương nơi này đêm nay khó ngủ
Cố gom đủ an tâm để “bất động” trong nhà.
Thương cái hào sảng cũng lắm vị tha
Xé nhỏ thời gian, phát bánh mì
… cho cụ già vé số.
Thành phố này, nhiều năm qua
Chỗ bao dung đủ xếp dài vài ba con phố
Từ hẻm trông ra là những tấm lòng.
Tôi đếm ngược rồi nhìn khoảng không
Phố vẫn sáng đèn nhưng đang dần im ắng
Tự nhủ rằng: Tình người sẽ chiến thắng
Bấy nhiêu ngày, đâu có quá khó khăn?
Tôi thấy cụ già nước mắt lăn tăn:
“Sống rồi” – Cụ bảo tôi như thế.
Cụ được tặng tình thương từ bao người tử tế,
Tại siêu thị 0 đồng như nấm mọc sau mưa.
Tôi nhìn con phố dần lác đác thưa
Chẳng hiểu sao thấy nơi đây tội quá!
Đường hết vội rồi trôi tiếng rao êm ả
Bao mảnh đời che khuất bởi khẩu trang.
Dây đỏ giăng ngang rào kín nỗi nhọc nhằn
Nhận cơm ấm môi run lời ân nghĩa.
Thương mình ít lại để thương đời thêm nữa
Ai cũng sẻ chia, để thành phố mau lành.
Khỏi bệnh rồi tình người sẽ thêm xanh.
Về đi con
Về đi con,
Rau ngoài vườn đã lớn.
Đàn gà mơ mơn mởn
Cũng biết ấp lứa đầu.
Về đi con,
Buồng chuối cau sắp ngã
Má cắt để ngoài sau
Đặng cúng ba mấy đứa.
Sài Gòn đang dịch dã
Con lại đòi xông pha
Cả năm không về nhà
Để giúp cho người lạ.
Đồ bảo hộ sũng nước
Khóe mắt má ướt cay.
Giá má thay cho con
Chịu bớt phần khó nhọc.
Con thì cứ lừa lọc
“Con ổn, má chớ lo”
Ở đây má thập thò
Thương mà hờn bây quá.
Má chẳng thể ích kỷ
Giữ con mãi ở nhà
À, má ngó ổ gà
Đã nở ba con nhỏ.
Chờ cho đàn gà lớn
Má gửi vào cho con
Có sức mà chống dịch
Rồi về nhà, nha con!
Thành phố, gần và xa
Ngày nhập học,
Ba cõng bọc, lưng gánh mồ hôi
Nắm tay tôi tới thị thành lạ lẫm.
Ép bỡ ngỡ, nép sau ba,
Nhìn phố phường xa hoa
Chợt nhớ nhà òa khóc.
Có chú xe ôm không tóc,
… chia nửa ổ bánh mì.
Rồi khi lệ tràn mi,
Thành phố ôm lấy tôi,
Trong ngày trôi ba đi, đầy gió.
Sân ga chiều, tiếng còi tàu to, nhỏ
Cái nắm tay ngày nào,
… cũng bỏ ngỏ tạm quên.
Nhiều năm sau,
Tôi tập đứng từ những cú ngã đau
Rồi tập đi trước khi muốn chạy nhảy.
Thành phố rộng lòng, bao dung hết thảy:
Giọng nói vùng miền, phong tục, nghĩ suy.
Thành phố đã cho tôi nửa ổ bánh mì,
Và tặng kèm cả một ly trà đá.
Khiến tôi biết thương thêm bao con phố lạ
Cũng hụt hẫng thật nhiều mỗi lúc sắp chia xa.
Có lẽ,
Cứ yêu đời trước đi
Rồi học yêu cả những điều chưa đẹp
Thành phố sẽ xích lại gần trong từng ngõ hẻm,
Nơi có tình người, đâu có quá xa xôi.
Chùm thơ dự thi cuộc thi “Nhân nghĩa đất phương Nam” (đợt 55)
Thơ dự thi gởi về email: hoinhavan2021@gmail.com