Thương đôi bờ mong mỏi bạc cờ lau – Thơ Trịnh Bửu Hoài

487

20

Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài

 

Cùng em đi dọc sông Tiền

Sông thì rộng mà lòng ta nhỏ hẹp

Chỉ muốn người riêng của ta thôi

Sông thì dài mà chân ta ngắn quá

Trăm năm đi chưa hết một dòng đời

 

Sông mênh mông đổ nguồn ra biển cả

Em dịu dàng đổ bóng vào tôi

Sông bên bồi chia thương cùng bên lở

Em bên đầy nghiêng nhớ xuống bên vơi

 

Sông trải lụa mơ áo người thục nữ

Ta trải lòng mơ giấc trăng sao

Em như sương cho mùa hoa nhãn nở

Ta bướm vàng vỗ cánh giữa chiêm bao

 

Sông nhớ ai mà rưng rưng bóng khói

Ta bên người sao vẫn nhớ mông lung

Đôi mắt ấy có điều chi muốn nói

Ơi cái nhìn trong suốt đến bao dung

 

Sông trôi đi không bao giờ trở lại

Thương đôi bờ mong mỏi bạc cờ lau

Ta và em có khi nào dừng lại

Một cõi trời biêng biếc mãi bên nhau.

 

 

Khúc trăng xưa

Trăng vẫn về

Gác mái hiên xưa

Rượu vẫn nở

Trên vành ly thuở trước

Chiếc ghế lạnh

Bởi một người không đến được

Đêm như sâu

Xuyên thẳm

Thế gian này

 

Ta vẫn về

Dưới mái hiên xưa

Rượu đã cạn tăm

Ly đã đổ

Trăng của trăm năm

Về đây lồ lộ

Người của hôm qua

Hư ảo phương nào

 

Sương vẫn về

Trắng mái hiên xưa

Ly ghế cũ

Vẫn mang hồn cổ độ

Ta vung tay

Đập trăng

Không vỡ

Ta ném ly

Tan nát trái tim mình…

 

 

Phù du

Ta sinh vào cõi phù du

Nên mãi đi tìm vĩnh cửu

Một kiếp trần gian chẳng đủ

Chớp mắt đã là trăm năm

 

Có một xứ nào xa xăm

Ta luôn nôn nao tìm đến

Không nghĩ đời là điểm hẹn

Ta đang mơ nắng thiên đường

 

Núi cao vời vợi một phương

Nghìn năm ngóng trông mây trắng

Thời gian trôi đi lẳng lặng

Đâu hay bóng ngã chân mình

 

Sinh ra từ phía bình minh

Ta như cánh buồm xuôi ngược

Gió bụi mịt mùng chân bước

Chân trời như giấc mơ xa

 

Một ngày rồi một ngày qua

Ta vẫn là người đuổi bóng

Bất chợt bên ngoài gió lộng

Cuốn cả hoàng hôn qua song

 

Thì ra đời quá mênh mông

Ta tự làm mình bẩn chật

Đứng giữa bao la trời đất

Sống hoài chẳng hết phù du…

T.B.H