Tiếng khoan tiếng nhặt ngậm ngùi tiếng em – Thơ Huỳnh Liễu Ngạn

231

(Vanchuongphuongnam.vn) – dường như có chút đoạn trường/ con đò xưa cạn nước nguồn em xa/ chiều nay mây khói bay qua/ rêu phong cánh nhạn lạnh nhà em thôi…

Ảnh minh họa

Tiếng khoan tiếng nhặt ngậm ngùi tiếng em

 

mắt em chiều xuống rất gần

anh qua đây cũng vô ngần xót xa

nhớ em mái rạ hiên nhà

cơn mưa dột nước dãy cà rong rêu

 

con chim chiều vọng tiếng kêu

bên kia hàng xóm người xiêu lạc về

thấy em hồn phách u mê

ngoài hiên trưa dọi nắng hè đong đưa

 

môi cười ngập dưới cơn mưa

hồng như đôi má em vừa chớm thu

nghiêng lòng xuống cõi âm u

hoài trong tiếng mộng cũng mù mịt sương

 

dường như có chút đoạn trường

con đò xưa cạn nước nguồn em xa

chiều nay mây khói bay qua

rêu phong cánh nhạn lạnh nhà em thôi

 

lỡ mùa trăng rụng đầy vơi

còn thương em với phận đời hẩm hiu

qua đây bặt khói lam chiều

liếp phên che mỏng buồn nhiều hơn vui

 

lòng tôi đây cũng dập vùi

tiếng khoan tiếng nhặt ngậm ngùi tiếng em.

 

Lá vàng rơi cả nẻo đường em đi

 

nghe chừng hương bưởi đong đưa

sao em bán mộng đò đưa duyên đầu

khó khăn chi mấy miếng trầu

em ừ một tiếng bắt cầu em qua

 

thôi thì đêm lạnh sương sa

em về bên nớ bỏ nhà bên ni

tóc em xỏa đã đến thì

chia hai vai mượt thầm thì với trăng

 

con sông xưa đã tỏ hằng

em soi chi để cách ngăn lối về

con sông đâu có lỗi thề

em qua làm gợn chút lê thê rồi

 

con sông chảy suốt một đời

em đi xa cũng một đời như sông

anh về bên luống cải vồng

nhớ em gánh gạo băng đồng qua đây

 

chân em bước với tháng ngày

thoảng theo hương lúa trổ đầy dưới mương

tháng giêng rét mướt qua vườn

lá rơi vàng cả nẻo đường em đi

 

quê nghèo có động hàng mi

sao em nở vội vàng chi với tình

bến đò xuôi ở làng mình

đã dời bến cũ cho tình mình xa

 

trách chi buổi đó bên nhà

trăng khuya đọng mấy dãy cà hàng cau

mà không nhìn kỷ em lâu

chừ em xa mấy giang đầu tiếc thương.

H.L.N