Nhà thơ Trần Ngọc Phượng
Tiếng vọng thời gian
Thời gian nếu có bóng hình
Vo tròn nỗi khổ cho mình đỡ đau
Xin đừng mài sắc lưỡi câu
Móc từng tủi nhục chôn sâu đáy bùn
Kéo dài vệt nắng hoàng hôn
Để cho chiều dốc đỡ dồn bước chân
Đi xa rồi cũng về gần
Trời kia, đất nọ quây quần bên nhau
Thời gian hòa quyện sắc màu
Đêm đen, ngày trắng, bạc nâu mái chùa
Một thời bom đạn có thừa
Em về cửa Phật, Nam mô Di đà
Tay lần từng hạt tràng sa
Để anh chớp mắt, sắp qua một đời
Chuông chùa từng tiếng buông rơi
Dùng dằng tiếng mõ, nửa ngồi nửa đi
2020
Giao mùa
Em chưa là phù sa
Xum xuê mùa trái quả
Em chỉ là chiếc lá*
Rơi giữa lòng tay anh
Khi chiếc lá còn xanh
Anh ấp vào lồng ngực
Em nghe lòng rạo rực
Như nhựa chuyển lên cành
Lúc trời nắng chang chang
Lá che anh mát rượi
Em khát khao mong đợi
Những hạt ngọc mưa rơi
Nắng tỏa vàng biển khơi
Nước trong xanh leo lẻo
Chiếc thuyền lá tí tẹo
Chở tình mình mộng du
Sáng nay tiếng chim gù
Rủ nhau đi trốn lạnh
Giật mình sương muối trắng
Phủ bạc đầu đôi ta
2017
—
* Lấy ý từ câu thơ trên mạng
Bóng đêm
Muốn vùi vào bóng đêm
Những lo toan bận rộn
Lại hiện khuôn mặt em
Tảo tần trong nắng sớm
Bóng đêm nhìn rất thật
Không lẫn lộn sắc màu
Đen là đen trời đất
Sáng là sáng trong đầu
Đừng sợ nhìn bóng đêm
Hố đen sâu thăm thẳm
Hãy ngước mắt nhìn lên
Sao trời cao lồng lộng
Bao dằn vặt khổ đau
Bóng đêm ôm cho hết
Giấc mơ như con tàu
Đến trời xanh lá biếc
Ta đi suốt cuộc đời
Đuổi theo miền sáng tối
Rồi cũng về nghỉ ngơi
Trong bóng đêm vời vợi
T.N.P