Tịnh Bình – Chùm thơ dự thi qua vòng sơ khảo

80

Biết nói gì cùng ngôi sao mọc muộn/ Một lời nguyện ước có kịp chăng?

Ảnh minh họa

Giọt sáng mùa xuân

Biết nói gì cùng ngôi sao mọc muộn
Một lời nguyện ước có kịp chăng?
Ngọn gió thức khuya trên mái nhà phong tỏa
Những tháng ngày bất an kì lạ
Nỗi ám ảnh dài dằng dặc
*
Biết nói gì cùng hàng triệu giọt lệ rơi thầm lặng
Người tiễn người hôm trước
Người tiễn người hôm sau
Những vòng hoa và đám đông trở thành xa xỉ
Mặt trời nào cười gượng trong đêm đen
*
Biết nói gì đây trước những im lìm khép cửa
Tiếng lá rơi cũng ồn náo
Sự sống mong manh trên những hơi thở dần tàn
Hỡi niềm tin
Chiếc lá cuối cùng – Nét vẽ người họa sỹ tài ba
*
Biết nói gì với từng biến thể đến rồi đi
Bức tranh trầm mặc gam màu xám xịt
Người không thể quỵ ngã
Hơi thở diệu kì
Mầm sống linh thiêng
Nén cơn đau cất lên tiếng hát
Một đốm lửa thắp lên cho tất thảy
Niềm tin mãnh liệt cuối cùng
*
Mọc lên vô vàn ngôi sao hình trái tim
Đêm tưởng nhớ và hoa khuya hoài niệm
Cuộc trò chuyện chuyển giao bằng ý nghĩ
Rồi sẽ tan đi bóng tối
Tặng người một sớm mai lên…
*
Hình như tiếng chim trở về là thực
Lấp lánh lời hi vọng
Những ngày đông cất bước đi xa
Ta đang sống và thế giới này đang sống
Bừng bừng khởi sắc
Cảm ơn nụ cười hoa đào má hồng môi đỏ
Rạng ngời giọt sáng mùa xuân…

 

Trên cánh đồng chiều

Chiều nhốt gió cho lòng im vắng
Vờ chạy trốn khỏi khoảng trời ấu thơ
Chú diều giấy bơ vơ tìm bàn tay lũ trẻ
Ngỡ như tiếng nấc
Của cánh diều lạc mất giữa bao la
*
Theo mùa gió thiên di
Ngọn khói rướn mình bay cao mãi
Tôi làm sao quên khuôn mặt cánh đồng
Khắc khổ
Già nua
*
Đừng trách quê nghèo chẳng thể bao dung
Ta thương người sớm hôm tần tảo
Củ khoai mót guộc gầy
Niềm vui bầy kiến nhỏ
Chùm cỏ gà hò reo đánh trận
Kẻ thắng người thua
Biền biệt phương trời
*
Khô khát mây hờn ngày gió nắng đi xa
Liềm trăng non vỗ về cánh diều im tiếng nấc
Bước chân trở về buổi hoàng hôn tịch mịch
Xa trên cánh đồng chiều
Lặng ngắm khói quê hương…

 

Gửi bầy chim dưới mái hiên

Nhặt nắng sớm mai làm duyên lá nõn
Khu vườn lấp lánh ánh sáng màu ngọc bích
Khảm vào muôn vàn tiếng chim
Vài quả chín rơi vương vãi
Bức tranh không rõ vui buồn
*
Họa nét ngày bằng ký tự trinh nguyên
Vệt nắng đầu tiên len vào bảng màu pha vẽ
Tiếng chuông âm vang mùa ban sơ
Dưới mái hiên
Bầy chim treo lời cầu nguyện
*
Lặp đi lặp lại đến phát ngấy những chu kỳ quen thuộc
Những đứa trẻ tuần tự sinh ra
Lớn lên và già đi
Khu vườn màu lam cũ kỹ
Đám cây non ngày nào cũng già nua
Lũ chim con chợt biết mình có thể bay
Một ngày nào đó chiếc tổ sẽ trở nên quá nhỏ bé với chúng
*
Dưới mái hiên trơ vụn rơm khô
Thèm một sớm mai
Bức tranh huyên náo vệt màu loang lổ
Nhưng những đứa trẻ nghịch ngợm
Đã rủ bầy chim đi mất rồi…

T.B