Trái hòa bình đậu từ đóa đau thương – Thơ Thiên Di

894

Nhà thơ Thiên Di

 

Sẽ còn mai sau

Ta tự hỏi 
Thế giới này còn, mất?
Trên cánh đồng chim ngơ ngác tìm quanh
Những vết thương có hy vọng chữa lành?
Khi bao kẻ ngủ trên vòng nguyệt quế 

Hơi thở buốt trượt dài qua nhân thế
Đồi cỏ khô thương tiếc cánh rừng già
Miếu đầu làng rêu cỗi nhớ gốc đa 
Gió tưởng niệm bờ tre xưa kẽo kẹt

Đêm leo lét
 Ngọn đèn đường rét mướt
Cơn khát tự do 
nghèn nghẹt tiếng cười
Thèm vục đầu dòng suối ngọt cho vơi
mặn nước mắt chảy từ lòng đất mẹ 

Ta tự hỏi
đâu niềm tin tuổi trẻ
Trái hòa bình đậu từ đóa đau thương
Có phải chăng là gãy cánh thiên đường
Để bầy tiên khóc bên hồ hạ giới

Ta tự hỏi
Khi tàn đông, xuân mới
Những chồi xanh trỗi dậy hát rì rào
Sóng biển đông sẽ cuồn cuộn dâng cao
Vùi bọt bèo xuống đáy sâu vực thẳm

Mùa xuân mới đem về mùa hoa thắm
Viết lại từng trang sử của nước non
Chim sẽ về đồng lúa hót véo von
Rừng núi lại hồi sinh màu lá biếc

Ta tự hỏi 
Sao u hoài luyến tiếc
Hoàng hôn đi, mai sớm có bình minh
Hãy để cho
dòng suối lệ trong ngần
Thấm lòng đất mạch ngầm xuân mùa tới

 

Thương khúc ca 

Bầy thiên di bay tìm phương trời ấm
Những rặng cây xao xác đổ lá vàng
Mây xám về lạnh lẽo nhẹ giăng ngang
Phố sang đông lặng lờ như ngái ngủ

Ngày chưa hết, đêm đã về bao phủ
Em gọi chàng, hỡi ánh sáng dịu êm, 
Đem suối trăng bàng bạc rót bên thềm
Cho sóng gợn không gian mềm tơ liễu

Hãy so dây, dạo thương khúc kỳ diệu
Phím ngà reo, ru tình ái mơ say
Cung nguyệt cầm, như vạn cánh hoa bay
Gọi đom đóm rước đèn sao trước ngõ

Ráng chiều sẽ thắp rừng phong rực đỏ
Vai tựa vai, xem nhật nguyệt đổi ngôi
Để ngọn buồn theo dòng nước xa trôi
Trong thinh lặng, tiếng bầy chim vỗ cánh

Kệ giông gió, kệ chàng ơi! buốt giá
Khúc tâm giao dẫn dắt thác sao về
Trong đêm xanh hoa lá hát say mê
Muôn băng tuyết như pha lê vỡ vụn…

 

Cánh hoa du mục

Nắng chiều thả sợi tơ vương 
lòng bâng khuâng dõi những đường trong mây
chim trời mộng, vỗ cánh  bay 
cánh hoa du mục theo ngày rong chơi

Mong manh một chiếc lá rơi
chạm ngân rất nhẹ bùi ngùi tim ai
nắng chiều lấp lánh như say
cánh hoa rụng vẽ đường bay dịu dàng 

Chiều thu ai dạo cung đàn
khiến bao cây cỏ rộn ràng bướm ong
riêng ta nhớ một dòng sông 
thuở hoa chớm nụ, tơ đồng vừa reo

tay ngắt tia nắng đem gieo
vào thơ cho thắm trong chiều hoa bay

T.D